Phu Nhân Phong Thiếu Gia


Khi tội ác bị chôn vùi bởi tiền bạc, thời thế thuộc về những kẻ quyền cao chức trọng lắm tiền nhiều của.

Những gia tộc, những thương gia giàu có đa phần là những kẻ bất lương ác độc.

Họ coi mạng người như cỏ rác mà tùy ý chém giết.

Những nạn nhân của thế lực quyền quý đều là công nhân hèn mọn, lương ba cọc ba đồng sống không đủ lo cơm ăn áo mặc.
Phong gia - một gia tộc lớn nổi tiếng với danh hiệu thương gia bậc nhất thế giới nhưng lại là một gia tộc bất ổn nhất.

Truyền thông liên tục đưa tin nóng về những tranh chấp nội bộ trong tập đoàn Liên Mạnh do tổng chủ tịch Phong Đinh Uẩn điều hành.

Không những vậy, việc đấu đá lẫn nhau của anh em Phong gia cũng đang là tin hot hàng đầu trên mạng truyền thông.
Chuyện thương mại tranh chấp tạm gác sang một bên vì song hành với nó là con đường đạo đức nhân phẩm và nhân cách con người đang bị thoái hóa trầm trọng.

Pháp luật lúc bấy giờ chỉ là tấm màn che cho bọn quý tộc gây án.

Chẳng ai còn quan tâm đến cái công bằng, cái quyền độc lập tự do và cả cái quyền được hưởng hạnh phúc của con người.

Xã hội tàn bạo cứ vậy mà bào mòn thể chất tinh thần mỗi thể xác sống, biến họ thành nô lệ của đồng tiền, quyền lực và danh vọng.
Thành phố Hà Nội nhiều biến động khi cửa nhà giam chưa đóng kín đã phải mở rộng để đón tù nhân vào.

Các viên cảnh sát nghe thì rất bận nhưng thực chất lại rất nhàn rỗi.

Giám sát nhà tù bước từng bước chân chậm rãi chắc nịch tới mở cửa phòng giam số mười ba ra.


Cái thân hình vạn vỡ săn chắc cân đối với cái mặt chành bành to tướng, mắt hắn xếch ngược hung dữ quát to.
"Số năm và số bảy, ra ngoài có người thân tới thăm."
Hai tù nhân khép nép cúi gằm mặt xuống đất, lò dò đi ra ngoài.
"Quá dữ tợn!"
Kiều Bất Kỷ chau mày chậc lưỡi mắt nhìn viên cảnh sát rồi nhẹ nhàng lắc đầu khoanh tay trước ngực.

Cô chiễm chệ oai phong quay người nhìn cô gái ngồi ở góc giường.
"Ê, Hiểu Trần! Hình như ngày mai mày được thả ra phải không?"
Cô gái đang dán mắt vào điện thoại, chẳng chút quan tâm đến Kiều Bất Kỷ.

Chỉ thấy cô ta chăm chú rờ ngón tay lướt lướt trên màn hình, Bất Kỷ gào lên tức tối.
"Ê, mày đang ngắm trai đẹp à.

Sao tao hỏi mày không trả lời tao?"
"Dám to tiếng với tao, mày muốn chết hả?"
Cô gái liếc mắt sát khí nhìn thẳng mặt Kiều Bất Kỷ, giọng điệu nạt nộ đanh thép khiến ai nghe cũng phải nể sợ.
"Sao nào?"
Dương Hiểu Trần là một cô gái nhỏ bé nhưng da thịt săn chắc dáng vóc đầy đặn khỏe khoắn.

Nguyên cái trại giam này đều là đàn em trung thành của cô, dù là người mới vào cũng có lòng phục tùng và kính nể, coi cô như anh em ruột thịt.
Kiều Bất Kỷ là tiểu thư Kiều gia, cô là một cô gái đanh đá, dám làm dám chịu.

Cũng giống như Dương Hiểu Trần, cô bị bắt vào tù vì tội giết người.

Nhưng nhờ có thế lực chống lưng riêng nên cho dù đã giết người cũng chỉ bị ngồi tù ba tháng.
Dương Hiểu Trần là nhị tiểu thư Dương gia, chẳng có gì để nói vì cô bị gia đình mình hắt hủi chê bai từ khi mới chào đời.

Tuy bị người nhà coi khinh, nhưng cũng may vì dì ruột rất yêu thương cô.

Dì Hương của cô lúc nào cũng chăm sóc vỗ về cô mỗi khi cô trải qua vui buồn trong cuộc sống.

Hiểu Trần sống trong băng đảng giang hồ, cô có một hình xăm nhãn long ở vai phải.

Hình xăm đó là biểu tượng nhận biết đại ca Dương Trần trong băng đảng khét tiếng có mạng lưới dày đặc khắp cả nước.
Trở lại với câu chuyện phòng giam, Dương Hiểu Trần làm mặt căng, nghiêm nghị tuột xuống giường, ném điện thoại xuống gối.
"Ăn nói cho cẩn thận nha mày."
Kiều Bất Kỷ nở nụ cười ái ngại rồi ẻo lả xua tay mềm dẻo.
"Thôi, sao mày làm căng thế.

Tao lỡ lời xíu thôi mà."
Dương Hiểu Trần chống nạnh chậc lưỡi thở dài.
"Thôi được rồi.

Mai tao được thả, hôm nay không làm khó bọn mày nữa."

Kiều Bất Kỷ mím môi nghiêm túc.
"Hiểu Trần, mọi người không ai muốn rời xa cô.

Tối nay họ có làm bữa tiệc nhỏ để tiễn cô."
Dương Hiểu Trần hơi lúng túng khó xử, chưa chia tay trại giam mà cô đã thấy náo núng không yên.

Hiểu Trần gãi đầu nhăn mặt bức bách trong lòng.
"Ừ ừm!"
Tối đến, sân vườn chật kín người quanh những đốm lửa đỏ rực, nước khoáng rót tràn ly thay cho rượu cồn đậm vị từng nhóm người đi tời chào tạm biệt Dương Hiểu Trần.

Bữa tiệc chia tay nhưng không ai tỏ vẻ u sầu ủ rũ, ai nấy đều vui vẻ cười đùa tạo không khí ấm cúng xum vầy.

Tiệc tàn, Dương Hiểu Trần ngồi bên cạnh đống lửa sáng rực.

Nhìn quanh mọi người đã ngủ, cô bỗng thấy lưu luyến trong lòng.

Thở dài một hơi, cô thì thào một mình.
"Chị Hiểu Phi lấy chồng cũng được hơn một tháng rồi, bố cũng đã khỏi bệnh.

Ba tháng trời ở trại giam chỉ có dì Hương là thường xuyên tới thăm, cũng không biết những người khác thế nào nữa."
Nét buồn đọng lại trên khóe mắt cô.

Thời gian trôi nhanh như cơn gió, thoáng chốc đã tờ mờ sáng, Dương Hiểu Trần buồn rầu đi về phòng giam lòng nặng trĩu u sầu.
Nửa buổi sáng, Dương Hiểu Trần đeo ba lô lên vai trái, đứng ở đầu cầu thang ngoái đầu nhìn những anh em tù nhân thân yêu của mình.

Môi mỉm cười mà lòng bịn rịn lưu luyến, Hiểu Trần thở hắt ra một hơi.
"Ở lại chơi vui vẻ nha, hẹn ngày gặp lại mọi người."
Mọi người buồn bã chỉ biết có người cúi gằm mặt, cũng có người ngước mắt lên nhìn cô rất luyến lưu, có kẻ mếu máo nhăn mày cũng có cả người khóc ròng cố lau sạch nước mắt.

Dương Hiểu Trần nhìn họ mà lòng xót xa lắm, cô quay người theo bước viên cảnh sát đi ra ngoài.

Cánh cửa trại giam mở ra rồi lại đóng lại, thả Dương Hiểu Trần khỏi gông cùm xiềng xích để đến với sự tự do.


Cô vươn vai khoan khoái hít thở thật sâu cảm nhận thật kĩ không khí bên ngoài trại.
"Thoải mái thật!"
Vừa sải chân bước được ba bước thì một đoàn xe ô tô sang trọng dừng lại trước mặt Dương Hiểu Trần.

Một cặp nam nữ nắm tay nhau bước xuống xe, tên vệ sĩ theo sau tay cầm ô che cho họ, tay còn lại ôm một hũ sứ.

Dương Hiểu Trần dừng lại đưa mắt nhìn họ tiến tới gần.
"Cô có phải là Hiểu Trần, nhị tiểu thư Dương gia không?"
Dương Hiểu Trần gật đầu lạ lẫm, giọng điệu nghi hoặc, cô nhíu mày nhìn bọn họ.
"Mấy người tìm tôi có việc gì?"
"Tôi là Phong Ưu Vũ, còn cô ấy là Bạch Anh Thi.

Chúng tôi tìm cô là để báo cho cô hay một tin xấu."
Xốc lại quai cặp, Dương Hiểu Trần liếc mắt nhìn hũ sứ trên tay tên vệ sĩ rồi lạnh lùng hỏi.
"Tin gì?"
Phong Ưu Vũ nghiêm trang:
"Nói ở đây thì không tiện lắm.

Tôi có thể mời cô một ly cafe không?"
Dương Hiểu Trần nhìn cả ba người từ chân lên tận đỉnh đầu, thấy họ có vẻ tử tế nên cô gật đầu chấp thuận.
"Được thôi, vậy các người dẫn đường đi."
* * *
* * *.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận