Phu Nhân Phong Thiếu Gia


Phong Ưu Vũ cầm ô che nắng, Bạch Anh Thi hai tay ôm lấy một hũ sứ bạc trắng.

Nhìn hai người bước vào, Dương Hiểu Trần mím môi khinh bỉ nhưng rồi lại trở mặt bình nhiên giả vờ như chẳng quen biết gì họ.
"Hai người là ai, tự nhiên xông vào nhà tôi như đây là chốn không chủ ý nhỉ."
Bạch Anh Thi đon đả nhẹ nhàng.
"Cô là Dương Hiểu Trần đúng không, bạn trai tôi là em rể của chị gái cô.

Nay đến đây để báo cho cô một tin xấu."
Dương Hiểu Trần tự thấy nhàm chán, dài dòng.

Cô đứng chống cây chổi vào góc sân, vẻ điềm nhiên đáp lời.
"Chị tôi mất rồi đúng không? Hai người muốn tôi hợp tác với hai người để trừ khử Phong Đình đại thiếu gia đúng không?"
Phong Ưu Vũ ngạc nhiên tròn mắt nhìn Bạch Anh Thi.

Nhưng rồi vẫn là Anh Thi nhanh nhảu, cô ta chìa hũ sứ ra trước mặt miệng ấp úng.
"Đây, đây là tro cốt của chị ấy!"
Dương Hiểu Trần giả bộ ngây người đau xót vài giây rồi chậc lưỡi đưa tay ra nhận lấy hũ sứ sau đó thẳng thắn trả lời luôn.
"Tôi đồng ý hợp tác với các người.

Chỉ cần anh ta thân bại danh liệt tôi đều nghe theo hai người sắp xếp."
Phong Ưu Vũ mím môi mỉm cười rất khoái chí.
"Cô Dương thật hiểu chuyện, vậy chúng tôi sẽ sớm liên lạc lại với cô."
Dương Hiểu Trần gật đầu hờ hững.
"Được thôi."

Phong Ưu Vũ khoác tay Bạch Anh Thi, quay lưng đi ra khỏi nhà Dương Hiểu Trần.

Nhìn bóng lưng hai người họ khuất dạng, Hiểu Trần nhếch mép khinh bỉ.
"Các người cứ chờ đó, tôi sẽ cho các người nếm trái đắng."
Dương Hiểu Trần đi vào nhà, đặt hũ sứ lên bàn thờ rồi kính cẩn cúi đầu một nhịp.
"Chị Phi, tuy chị em ta chẳng có gì là thân thiết nhưng ít ra cũng là khúc ruột trên khúc ruột dưới với nhau.

Mong chị dưới suối vàng được siêu thoát."
Đúng lúc này Tiêu Du trở về, hai tay xách hai túi đồ nặng trịch.

Đặt đồ xuống mặt bàn, bà khẽ giọng.
"Hiểu Trần, con đang làm gì mà cứ thần người ra thế?"
Dương Hiểu Trần hít sâu thở đều, quay người lại, giọng cô trầm mà chắc.
"Chị Hiểu Phi bị người ta giết, tuy chị ấy trước nay đối xử với con luôn không tốt.

Nhưng cũng cùng một dòng sinh ra, nên con sẽ giả làm chị ấy một thời gian.

Chờ khi tìm được hung thủ thì con sẽ báo thù thay chị ấy."
Tiêu Du trợn tròn mắt kinh ngạc thốt lên.
"Hả, Dương đại tiểu thư..

mất rồi sao?"
Dương Hiểu Trần gật đầu chắc nịch.
"Tạm thời cô đừng cho dì Hương biết chuyện này.

Con đoán chắc đại thiếu gia Phong Đình cũng chưa biết chuyện này đâu."
Tiêu Du ngồi xuống ghế, mặt mày tối xầm xuống.
"Tai họa, tai họa mà!"
Dương Hiểu Trần cúi đầu buồn thiu, hai người im lặng hồi lâu rồi tự nhiên Hiểu Trần bước tới lục lọi hai túi đồ.

Tiêu Du chớp mắt ngạc nhiên.
"Hiểu Trần, con tìm gì thế?"
Dương Hiểu Trần chau mày nhấc từng món đồ ra.
"Con tìm bánh hoa quế, từ sáng tới giờ con đã ăn cái gì đâu.

Đói quá trời quá đất luôn."
Tiêu Du phì cười khoái cảm, bà đứng dậy nhấc lấy ra một hộp bánh hoa quế ở túi xách khác.
"Đây, cô mua riêng cho con đấy.

Biết con ở trong đó không được ăn bánh hoa quế nên đặc biệt mua cho con đây."
Dương Hiểu Trần thích chí chầm lấy hộp bánh, cô bóc vỏ hộp ra xé gói bánh đưa cho Tiêu Du một cái rồi mình lấy một cái, vừa ăn cô vừa nhồm nhoàm nói.
"Cô ăn đi! Hì hì!"
Tiêu Du bỏ bánh xuống bàn, mím môi cười thật tươi.
"Cô không ăn, con ăn đi."

Trời bắt đầu tối, quán bar King Joker đông khách tới độ nhà để xe chật cứng không còn chỗ đỗ xe.

Dương Hiểu Trần đi vào bên trong phòng Bing chế tác.

Vừa bước chân xuống sàn nhà, luồng khí mát lạnh lùa qua cổ chân cô.

Hai dãy bàn hai bên lối vào trưng toàn đồ làm bằng gỗ mây, nhìn sang trọng quý phái nhưng lại rất cổ kính.

Ánh đèn nhấp nháy soi khắp phòng lúc thì nháy nhanh lúc lại chớp nhẹ theo nhịp nhạc khúc "bán hồn" của đội nhạc dân tộc trống kèn trên sàn diễn.

Mùi rượu thơm nồng nức mũi làm toàn thân Dương Hiểu Trần ấm lên, tinh thần thoải mái thư thái hơn.
Dương Hiểu Trần đi thẳng rẽ trái đến quầy pha chế, vừa nhìn thấy cô gái đang cầm ly xoay trên bàn tay, cô bước tới tươi cười rất thân mật.
"Tuyết Kỳ, mọi người đâu rồi em?"
Tuyết Kỳ giật mình chộp lấy cái ly, đặt xuống mặt bàn.

Cô giương đôi mắt to tròn sung sướng lên nhìn Dương Hiểu Trần.
"Ơ, chị Hiểu Trần! Chị được thả rồi sao?"
"Ừ, mới ra hồi sáng này."
Từ phía sau quầy pha chế có căn phòng nhỏ, một cậu bé mũm mĩm mở cửa chạy thuỳnh thuỵch ra ngoài ôm chầm lấy chân Dương Hiểu Trần miệng líu lo.
"A, chị Hiểu Trần về rồi!"
Dương Hiểu Trần cúi người dùng sức bế cậu bé lên, cô khẽ gạt mũi cậu.
"Ây gia, Hắc Tử, mấy nay không gặp hình như em béo lên rồi."
Hắc Tử chúm chím cười, miệng phồng lên phản đối.
"Đâu có đâu, Hắc Tử ăn ít hơn trước rồi mà."
Tuyết Kỳ nhổm người lên, chống khuỷu tay xuống mặt bàn.
"Hắc Tử dạo này cứ nhắc đến chị hoài thôi."
Dương Hiểu Trần mắt nhìn thằng bé, môi mỉm cười rất tươi.
"Uây! Vậy Hắc Tử ngoan, em chạy vào nhà gọi anh Kiến Lâm ra ngoài này được không?"
Hắc Tử gật đầu chắc nịch.
"Dạ được ạ!"
Dương Hiểu Trần thả Hắc Tử xuống đất.


Thằng bé nhanh nhảu chạy vào trong.

Dương Hiểu Trần liếc mắt nhìn thấy hai tên vệ sĩ áo đen nào đó đang lò dò bước vào, cô quay đầu lại nhìn Tuyết Kỳ rồi làn bộ gõ tay lên bàn nghiêm mặt dấu khẩu hình hỏi nhỏ.
"Sắp tới cô tìm giúp tôi một người có thể cung cấp tài nguyên đá quý.

Vàng bạc hay nguyên liệu liên quan đến trang sức cũng được.

Số lượng người càng nhiều càng tốt.

Nhớ là phải chất lượng."
Tuyết Kỳ liếc nắt nhìn khách áo đen rồi nghiêm người phối hợp, cô vừa múa cốc pha chế đá khói vừa nhoẻn miệng cười nói.
"Không biết quý cô đây muốn sinh tố vàng để làm gì, giải sầu sao?"
Dương Hiểu Trần vẫn giữ kẽ, tỏ vẻ u buồn đưa tay lên che miệng.
"Phòng Bing đông người, không tiện nói nhiều.

Rồi có cơ hội tôi sẽ nói cho cô nghe."
Kiến Lâm đi từ trong phòng ra, Dương Hiểu Trần giả vờ xấn tới với vẻ mặt háo sắc.
"Sinh tố vàng này rất tuyệt, cảm ơn quý cô."
Dứt lời cô đã đặt hai tay lên bả vai Kiến Lâm, ghé miệng vào tai anh nói nhỏ.
"Tìm chỗ khác nói chuyện."
* * *
* * *.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận