Dương Hiểu Trần đưa tay đẩy mạnh, cánh cửa từ từ mở ra trong sự tĩnh lặng trong đêm thanh vắng.
"Két..
két két!"
Dương Hiểu Trần chầm chậm bước vào sân biệt thự, hai hàng cây bên lối vào đang rì rào rít gió.
Mưa đổ xuống ầm ầm Hiểu Trần chẳng còn tâm trí mà cảm nhận cái hơi lạnh lùa vào từng thớ thịt, cô chạy một mạch lên thềm nhà.
"Mưa lớn quá!"
Dương Hiểu Trần chỉnh trang lại quần áo rồi hít thở thật sâu lấy tinh thần để bước vào trong biệt thự.
Với hình hài dáng vóc và khuôn mặt giống y hệt Dương Hiểu Phi.
Những cô hầu gái vừa nhìn thấy cô đi vào, ai nấy đều liếc mắt khinh bỉ rồi ngoẩy mông bỏ đi.
Dương Hiểu Trần bước vào phòng khách, thấy một thanh niên đang đứng nói chuyện với một cô hầu.
Cô đi tới định hỏi chuyện thì vô tình những gì họ nói với nhau lại lọt vào tai cô, Hiểu Trần hiếu kì dừng lại lắng tai nghe.
Thanh niên bảnh bao mặc cái áo sơmi đen diện quần tây tên là Chiêu Nam, vệ sĩ trung thành số một của Phong Đình Huy.
Anh đang chau mày vung tay vung chân bức xúc đọ miệng phân trần với cô hầu gái.
"Thiếu gia nhà chúng ta thật quá tội nghiệp mà."
Ân Tinh Thần - cô hầu gái nhỏ nhắn xinh xắn da trắng hồng môi mỏng đỏ cũng rầu rĩ dậm chân bức bách.
"Tôi thật sự không hiểu tại sao thiếu gia cứ lưỡng lự không giết thiếu phu nhân."
Chiêu Nam chậc lười thò tay vào túi lấy ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa đỏ.
"Còn lý do gì có thể cản chân thiếu gia ngoài hai chữ tình yêu chứ."
Ân Tinh Thân ngạc nhiên giọng ém nhỏ lại.
"Cái gì, thiếu gia thích thiếu phu nhân á.
Ngài ấy thích cô ta từ bao giờ vậy?"
Chiêu Nam châm điếu thuốc, từ từ phân trần.
"Suốt thời gian qua hai người họ ở bên nhau, thiếu gia đã thay đổi rất nhiều.
Thiếu gia thì càng ngày càng nặng tình còn thiếu phu nhân thì càng ngày càng vô tình.
Cách đây một tuần, thiếu phu nhân lẻn vào phòng của thiếu gia lục lọi nhằm ăn cắp con dấu thừa kế.
Thiếu gia bắt được nhưng ngài ấy chỉ đuổi thiếu phu nhân đi chứ không chịu giết cô ấy."
Ân Tinh Thần rầu rĩ hít thật sâu rồi thở đều ra.
"Thiếu gia nhà ta nhẹ lòng nên người ta mới lợi dụng tình cảm này mà đùa giỡn."
Chiêu Nam lắc đầu chua xót phủ nhận.
"Không phải, phải nói là thiếu gia nhà ta si tình mới đúng."
Ân Tinh Thần duỗi tay thở dài nặng nề.
Cô cũng xót xa cho một thanh niên tài giỏi đẹp người nhưng bất hạnh từ nhỏ, đến khi trưởng thành lại ôm nhiều khổ đau.
"Thiếu phu nhân độc ác thật đấy.
Trước đây thì nhốt thiếu gia trong nhà kho rồi châm lửa đốt kho.
May mà thiếu gia được anh cứu ra ngoài sớm, nếu muộn vài phút thì mắt của ngài ấy mù thật rồi.
Tôi cứ tưởng ngài ấy giả mù là sẽ hết chuyện rồi chứ.
Ai mà ngờ cô ta lại nhẫn tâm đến thế."
Chiêu Nam gật gù cất bật lửa rồi vừa bấm bỏ tàn thuốc vừa nói hùa theo.
"Thiếu phu nhân đi nước đi này là để dồn thiếu gia vào đường cùng.
Ép ngài ấy thân bại danh liệt để quyền thừa kế rơi vào tay Phong nhị thiếu."
Ân Tinh Thần buồn lắm, cô bắt đầu thấy cổ họng đặc nghẹn vị đắng.
"Thiếu gia thật đáng thương."
Dương Hiểu Trần đứng cách đó không xa, cô đã thấu được cái si tình của Phong Đình Huy và hiểu rõ tội ác của chị mình.
Chân tay bủn rủn như muốn nhão ra thành nước, cô đang định quay lưng bỏ đi thì từ cầu thang ở góc phía trong phòng khách vang lên tiếng hò hét trầm khản thống thiết.
"Mau đi tìm thiếu gia, nhanh lên.
Mấy người ra phía sau vườn tìm đi, còn mấy cậu thử đi tìm bên ngoài xung quanh biệt thự.
Nhất định phải tìm thấy ngài ấy rõ chưa."
"Thuỳnh thuỵch! Thuỳnh thuỵch!"
Lão quản gia trung niên chạy xồng xộc từ trên tầng xuống, mồm mép liên thoắng kêu gào.
"Chiêu Nam, cậu lái xe đi đến những nơi mà thiếu gia hay lui tới.
Nhất định phải tìm ra ngài ấy."
Ân Tinh Thần ngơ ngác chỉ ngón trỏ lên trần nhà.
"Thiếu gia không phải đang ở trên phòng sao?"
Lão quản gia nhăn nhó mặt mày líu lưỡi căng thẳng.
"Không có, tôi và mọi người tìm khắp tầng ba rồi.
Không thấy thiếu gia đâu hết."
Chiêu Nam vội vàng dụi điếu thuốc vào chậu cây bên cạnh, đang định sải chân bước đi thì đập vào mắt anh là bóng dáng Dương Hiểu Trần đứng xa sau chậu cây.
Anh ấp úng lùng bùng phát âm như đang đánh vần.
"Th..
th..
thiếu, ph..
ph..
phu nhân!"
Dương Hiểu Trần bình tĩnh đi tới đứng trước họ, cô đang định mở miệng chào hỏi thì lão quản gia nhất thời kích động buông lời đuổi khéo.
"Cô còn tới đây làm gì, thiếu gia nhà chúng tôi chẳng còn gì để cô lừa lấy nữa đâu.
Ngài ấy đã cho cô chiếm đoạt những thứ cô muốn rồi.
Cô còn tìm đến đây làm gì nữa?"
Chằng để Dương Hiểu Trần há miệng, lão quản gia giành lời luôn.
Giọng lão cay đắng bức xúc uất ức, ức hận lắm.
"À, hay là cô thấy ngài ấy chưa chết nên cô tới để tiễn ngài ấy về trời."
Dương Hiểu Trần bỗng cứng họng chẳng nói được gì.
Dù cô không có ý định đến đây như lời lão nói nhưng cô lại thấy chột dạ vô cùng.
Chiêu Nam chậc lưỡi quay người bỏ đi, Ân Tinh Thần tỏ vẻ xấc xược, cô vùng vằng tay chân mà chạy theo Chiêu Nam.
Chỉ còn lại lão quản gia và Dương Hiểu Trần đứng trong bầu không khí đặc quánh khó thở này.
"Không còn gì để nói nữa rồi phải không?"
Lão quản gia thừa cơ cứ thế buông lời cay nghiệt đay nghiến, thái độ mất kiểm soát đến mức lộ rõ sự căm ghét căm phẫn vô cùng.
"Thiếu gia nhà tôi mất quyền thừa kế, mất cả công ty mà cậu ấy tốn công tốn sức năm năm qua gầy dựng được.
Chỉ vì loại người không có trái tim như cô thôi đấy."
Dương Hiểu Trần cúi đầu chịu trận, hai ngón tay cấu véo nhau đến đỏ ửng sưng tấy lên.
Lão quản gia cố nén lòng nhưng kết quả chẳng kém hơn lúc kích động.
"Thiếu gia nhà tôi hôm nay mà có mệnh hệ gì thì lão già tôi sẽ không tha cho cô đâu.
Cô vểnh tai lên mà nghe lão nói đây, lão không mềm lòng giống thiếu gia đâu!"
Một cô hầu gái hớt hải chạy từ ngoài vào, vừa la hét vừa hoảng loạn.
"Lão quản gia, Phi quản gia!"
Cô gái ấy đứng trước mặt lão quản gia mà thở hồng hộc.
"Phi lão Nhiên, chúng cháu tìm hết trong biệt thự và cả bên ngoài biệt thự rồi.
Đều không thấy thiếu gia."
Một cô hầu gái khác chạy từ trên bậc thang xuống hớt hải lấy hơi thở dốc.
"Lão Phi, quà tặng sinh nhật thiếu phu nhân biến mất rồi."
Lão quản gia giật mình chạy ra xé bỏ tờ lịch cũ, ông hoảng hốt thốt lên.
"Nay là ngày mùng mười tháng mười sao! Thiếu gia ơi, cậu đang ở đâu vậy!"
Lão quản gia rối ruột rối gan, khua chân múa cẳng xào xáo cả lên.
"Tản rộng ra, tìm ở những chỗ xa hơn đi.
Bất kể ngõ ngách nào cũng phải tìm ra thiếu gia."
Lão quản gia không còn tâm trí nào mà trút giận, ông cuống lên tức tốc chạy đi tìm Phong Đình Huy.
Dương Hiểu Trần đứng đờ người ra như bị tạc thành tượng đá.
Ngón trỏ phải đã bị cô cấu nát ứa máu nhưng cô lại chẳng thấy đau.
Cái cục quánh đặc vô hình nào đó cứ bóp chặt cổ cô khiến cô cảm thấy khó chịu.
Các khớp nối xương như bị đông cứng, hồng cầu trì trệ không muốn chạy trong ống dẫn nữa.
Dương Hiểu Trần đứng chôn chân rất lâu để tự ngẫm lại những việc mình đã làm.
Hơn ai hết, cô hiểu bi kịch này từ đâu mà ra.
* * *.