Chiếc Ferrari đỏ chói ngạo nghễ chạy ra khỏi cổng Mặc gia, theo sau là hai chiếc Audi đen.
" Haizzz.... biết đi với cậu phiền phức như vậy... mình đi một mình..." Tú Viên nhìn hai chiếc xe đen chạy sau, lẩm bẩm than phiền.
" Chịu.... mình bị ép..."
" Hứ..."
" Mà.... nếu cậu không thích...."
" Haha.... duyệt... mà được không đấy?"
" Cô Tô à.... lái xe của cô là ai... ?
" Mình không nói chuyện đó... cậu không cắt đuôi bọn họ được thì về giải nghệ luôn cho rồi... cái mình nói là cậu ăn nói sao với lão đại...."
" Ừ thì.... về rồi tính sau... chưa chắc anh ấy cho mình ra ngoài lần nữa... lần này chơi cho đã... ra sau thì ra... há..."
" Haha.... chơi cho đã nào..."
" Đi thôi.... đua nào..." Tử Kỳ nhìn hai chiếc xe theo đuôi qua kính chiếu hậu, nhếch mép cười rồi đột ngột nhấn ga tăng tốc.
Bây giờ là hơn 8h sáng, tuy không tới mức kẹt xe nhưng đường xá cũng có thể coi là đông đúc.
Chiếc xe đỏ hết chạy qua phải rồi lại đánh sang trái, luồn lách chuyên nghiệp qua các luồng xe đang chạy trên đường.
" Chết rồi... bám theo..." Một người trong xe đen hét lên.
Trên đường, một đỏ hai đen bám nhau ráo riết, các xe trên đường biết điều, tự giác nhường đường cứ như nhường xe ưu tiên.
********
Lúc này, trong thư phòng....
" Lão đại.... đúng như lão đại đoán...." Thanh Long cười cười báo tin.
" Ừ... cứ theo kế hoạch...."
Mặc Kỳ Hàn vẫn xem báo cáo, cười như không cười.
" Thật là khó bảo" Anh nghĩ thầm.
Sớm đoán được cô sẽ làm loạn như vậy nên anh đã bố trí bốn xe theo bọn họ. Hai tay đua chuyên nghiệp lái hai chiếc xe màu xám bình thường nhất chở theo vệ sĩ Mặc gia trong trang phục bình thường nhất đợi sẵn ở đường lớn, hai chiếc đen thì chạy theo từ Đại bản doanh.
Khi cô cắt đuôi thì hai chiếc đen sẽ giả vờ theo không kịp trong khi hai chiếc xám vẫn âm thầm bám theo.
Mặc dù hai người lái xe kia là tay đua chuyên nghiệp nhưng để bám theo được Tử Kỳ thì cũng là vất vả nhaaa....
*********
" Haha.... thế nào?" Tử Kỳ cười sảng khoái, quay qua hỏi Tú Viên.
" Còn phải hỏi.... lâu rồi mới ngồi xe cậu lái nhaaaa... hahaha..." Tú Viên cũng kích động không kém.
" Đi đâu đây?" Tử Kỳ hỏi.
" Cậu muốn đi đâu... thì đi đó... hôm nay cho cậu toàn quyền quyết định"
" Ok...." Tử Kỳ lại nhấn ga vọt đi.
Đầu tiên Tử Kỳ chọn đi mua sắm. Đi hết trung tâm thương mại này đến trung tâm thương mại khác, hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Mãi đến khi bụng réo thì hai người mới chú ý thời gian.
Tử Kỳ lái xe tới quán ăn quen thuộc của hai người hay ăn lúc trước.
" A... Tử Kỳ... lâu quá mới gặp cháu nha... mấy lần trước chỉ có Tú Viên với cậu đẹp trai tới thôi..." Vừa thấy hai cô bước vào, cô chủ quán niềm nở mở lời.
" Dạ... cháu hơi bận nên không tới được...." Tử Kỳ lịch sự đáp lại gọi vài món, sau đó cô quay ngắt sang nhìn Tú Viên với ánh mắt dò xét.
" Nói.... cậu với Mặc Kỳ Phong tính tới đâu rồi...?"
" Tới gì mà tới...."
" Đỏ mặt làm gì...?"
" Ai da... anh ấy cũng nói muốn cưới mình..."
" Cưới á?" Tử Kỳ kinh ngạc đến vô thức tăng âm lượng lên cao, hậu quả là thu hút được kha khá ánh mắt mọi người trong quán.
" Cậu... kích động như thế làm gì?" Tú Viên cắn răng nói khẽ, hận không có cái lỗ để cô chui vào cho xong.
" Rồi... cậu... tính như thế nào?" Tử Kỳ uống ngụm trà khôi phục lại tinh thần.
" Mình tất nhiên không đồng ý... chúng mình mới quen nhau có mấy tháng... với lại... thân phận hai đứa... "
" Uầy... anh ta không để ý thì cậu để ý làm gì... thế... hai người có " gì gì đó đó" nhau chưa?" Tử Kỳ chớp chớp mắt nhìn Tú Viên.
" Chưa... mình vẫn là theo tư tưởng truyền thống Phương Đông nha... anh ấy cũng không ép..."
" Oaaaa.... hạnh phúc nha..."
" Không bàn nữa... đổi nhân vật chính... sang cậu đi..."
" Mình gì nữa.... chả phải nói hết với cậu rồi sao?"
" Hứ... mình cứ muốn nghe..."
" Đây... thức ăn tới rồi... chúc hai em ngon miệng" Chị phục vụ mang thức ăn ra, vừa vặn cứu Tử Kỳ một ván.
" Ăn thôi.... không nói nữa..." Tử Kỳ gắp một miếng gà bỏ vào cái miệng đang định nói chuyện của Tú Viên rồi cười khì khì.... Tú Viên chỉ đành hậm hực xử lí miếng gà.
Ăn xong hai cô lại tiếp tục chạy vòng vòng thành phố cuối cùng quyết định chạy ra biển ngắm mặt trời lặn.
" Lão đại.... đối với cậu cũng thật tốt..." Đang ngắm hoàng hôn, Tú Viên đột nhiên nói.
" Ừ... rất tốt... chỉ là không biết... anh ấy sẽ yêu mình không?"
" Tâm tư của Lão đại... không ai có thể hiểu..."
" Đó cũng chính là nỗi khổ của mình"
" ......." Tú Viên chợt im lặng, nhìn sang Tử Kỳ.
" Không thể hiểu anh ấy muốn gì... nghĩ gì... không biết tâm tư của anh ấy..."
"......"
" Mình đã nghĩ.... không cần anh ấy đáp lại mình... chỉ cần ở bên anh ấy... nếu sau này... anh ấy có người mà anh ấy yêu... mình sẽ rút lui... nhưng vẫn ở bên giúp đỡ anh ấy.... vậy thôi..."
" Anh ấy vừa chịu đả kích từ chuyện của Trầm Tuyết... chắc sẽ cần thời gian...." Tú Viên rời mắt khỏi Tử Kỳ, nhìn ra biển, nói.
" Ừ... mình biết.... "
Rồi hai người lại rơi vào im lặng.
Tử Kỳ.... cô yêu anh.... cô chỉ biết rõ mình yêu anh... còn tình yêu của cô sẽ đi về đâu, đi được đến đâu thì cô hoàn toàn mù mịt. Giống như những con sóng kia.... cứ dập dờn dập dờn... không biết đến khi nào mới dừng...
Đột nhiên điện thoại Tú Viên reo lên... là Mặc Kỳ Phong gọi. Lúc này thì Tử Kỳ mới nhớ tới cái điện thoại đáng thương bị cô tắt nguồn và để trong túi xách. Cô vội vàng lấy nó ra mở nguồn. Liệu anh có gọi khi thấy cô chưa về không?
Không.... điện thoại trống trơn.... Biết rõ vậy nhưng Tử Kỳ vẫn thấy buồn buồn....
Hai người lên xe về thì trời đã nhá nhem tối. Về đến Mặc gia là đã hơn 10h đêm.
Anh đã về phòng... cô đưa ra kết luận khi thấy thư phòng tối đèn.
Đứng trước cửa phòng bày ra nụ cười tự nhiên nhất, hít một hơi liền mở cửa đi vào.
Nhưng... anh không ở trong phòng.... phòng tắm không bật đèn... vậy... anh đã đi đâu nhỉ?
Cô đứng bất động ngay cửa nghĩ tới nghĩ lui không hề hay biết phía sau có một người đang đi lại gần.
" Ra là còn biết đường về..." Một giọng nói trầm trầm khiến cho gai óc Tử Kỳ nổi hết cả lên, sóng lưng bỗng lạnh lạnh.
" Lão... đại..." Tử Kỳ không dám quay lại chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
" Thật không nghĩ em bị mất căn bản về giờ giấc..." Anh lướt qua người cô, đi lại ghế sofa ngồi xuống.
" Dạ??" Cô ngẩng lên trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn anh.
" Sớm của em là giờ này sao?" Anh nhướng mắt nhìn đồng hồ, cô cũng vô thức nhìn theo.... eo ôi.... 10h rưỡi đêm.
" Em.... xin lỗi... " Lần này cô trưng ra bộ mặt chó con.
" Không có lần sau..." Anh lạnh lùng nói.
" Vâng...."
"......" Anh không nói gì nữa, đứng dậy đi lại giường.
Cô cũng nhanh chóng chui vào nhà tắm.... rồi lại nhanh chóng chui ra.... rồi nhanh chóng leo lên giường chui vào trong chăn ôm lấy ai kia.
" Có gì cần giải thích với anh không?"
" Ah...." Cô ngẩng ra vài giây chợt nhớ đến vụ cắt đuôi hồi sáng.
" Không có?"
" Thật ra thì.... có"
" Tốt lắm.... em nói thử xem"
" Em.... " Tử Kỳ nghĩ nghĩ chợt nảy ra một lý do khiến cô mừng quýnh ngồi bật dậy.
" À.... em nói lão đại này... tại người của anh lái xe yếu quá... hơn nữa lúc đó đường xá đông đúc nên... nên... em lạc với họ..."
" Phải không..."
" Thật.... lão đại tin em đi..."
"........"
" Lần sau em sẽ cẩn thận hơn.... nhé"
" Còn có lần sau...?"
" Không có sao ạ?"
" Em nói xem..."
" Hic... em biết rồi..."
Tiếp tục màn ỉu xìu chui vào chăn ngan ngoãn nằm gọn trong lòng anh. Tử Kỳ ấm ức mãi không thôi. Nhưng mệt mỏi cả ngày khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, anh ra ngoài từ sáng sớm, đến trưa thì cô nhận một tối hậu thư từ anh :
" Tối đi dự bữa tiệc với anh.... sẽ có người đến chuẩn bị cho em... "
Thế là từ xế trưa đã có vài người bận rộn ra vào phòng cô. Tú Viên cũng phải đi cùng Mặc Kỳ Phong nên bây giờ chắc cũng bị hành hạ giống cô.
Vật vã mấy tiếng đồng hồ... cuối cùng cô cũng xong công cuộc làm ma nơ canh cho bọn họ.
" Woahh.... Xoay một vòng nào em yêu.." Tú Viên vừa vào tới hào hứng nói. Bên cạnh cô ấy là những người hành hạ cô nãy giờ, cũng đang giương lên ánh mắt trông chờ vào thành quả của họ.
"....." Tử Kỳ bất lực xoay một vòng cho vừa lòng bọn họ.
" Quá... tuyệt...." Bọn họ đồng thanh.
Để xem nào.... Tóc bới cao thanh lịch, vài cọng xoăn nhẹ rơi hai bên tai. Đầm dạ hội dài chấm đất màu vàng ánh kim, cổ rũ làm cho vòng một nửa ẩn nửa hiện, chít eo cao kiểu nữ hoàng càng tôn lên vòng eo chuẩn, giày cao gót đế đỏ cùng màu.
" Thế nào...???"
" Quá hài lòng... không chê vào đâu được..." Tú Viên gật gù.
Tử Kỳ nhìn Tú Viên... cũng gật gù đưa ra ngón cái: " Cậu... nhất nha"
" Hahaha... quá khen quá khen" Tú Viên cười cười nắm bàn tay Tử Kỳ.
Tú Viên... Đầm dạ hội màu kem xẻ một bên, cúp ngực, ôm sát cơ thể hoàn hảo của cô. Giày cùng màu, tóc xoăn lọn to xõa tùy ý.
" Giờ... làm gì nữa?" Tử Kỳ hỏi.
" Đi thôi... " Tú Viên kéo Tử Kỳ đi xuống lầu.
Chiếc xe Limo đen bóng nhoáng ngừng trước trụ sở Tập đoàn Mặc thị. Mặc Kỳ Hàn và Mặc Kỳ Phong sánh bước đi ra, theo sau là hai hàng người vest đen chỉnh tề.
Hai anh em tao nhã bước lên xe. Đoàn xe tiếp tục di chuyển đến nhà hàng 5 sao AB , địa điểm tổ chức bữa tiệc.
" Chỉ là tiệc mừng thọ bình thường... em đâu cần cầu kì như vậy... đẹp chết người đi" Mặc Kỳ Phong càu nhàu nhưng trong mắt đầy ý cưng chiều Tú Viên.
" Em là vì ai? Còn không phải cho anh nở mày nở mặt sao?" Tú Viên bĩu môi.
" Haha... anh biết ...anh biết..." Mặc Kỳ Phong giơ tay định ôm lấy Tú Viên nhưng đã bị cô trừng mắt nhắc nhở.
Hai người đồng loạt nhìn sang hai người nào đó bị coi là không khí nãy giờ, chỉ còn biết cười trừ.
" Tử Kỳ... thật không ngờ... cô trang điểm chải chuốt lên... cũng giống phụ nữ đấy chứ..." Mặc Kỳ Phong miệng nói Tử Kỳ nhưng mắt thì nhìn anh trai của mình. Thấy anh trai trong mắt có ý cười, anh ta hài lòng quay mắt về Tú Viên.
" Anh.... nói câu nào bình thường với anh rất khó sao???" Tử Kỳ liếc xéo anh ta. Vậy ý là bình thường cô không giống phụ nữ sao???? Tức chết với tên dở hơi này.
" Chỉ khó với cô thôi..." Mặc Kỳ Phong nhún vai.
" Hừ... " Tử Kỳ nhìn sang Tú Viên, bắt gặp ánh mắt bất lực liền hừ lạnh quay đi... " Có sắc quên bạn... khá lắm" cô lẩm bẩm trong lòng.
Mặc Kỳ Hàn nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh Tử Kỳ. Từ lúc lên xe đến giờ anh chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thôi. Tử Kỳ hơi thất vọng nhưng không bận tâm nhiều. Cô đã bị cảnh đêm lung linh thu hút hết sự chú ý rồi.