Phu Nhân Ta Là Hoàng Thượng

Sau đêm động phòng Hoàng thượng đổ bệnh do phải ngủ trên ghế cả đêm toàn thân như xay nhũn. Sáng hôm sau thiết triều ai cũng thấy long thể Người bị suy sụp trầm trọng chỉ sau một đêm. Nhưng lạ thay Hoàng hậu không đến thăm hỏi dù đã là phu thê nhưng Ngô Du lại quên mất trách nhiệm của mình với phu quân.

Bãi triều Hoàng thượng về phủ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Người chú tâm đọc sách rảnh rỗi thì luyện công chứ không đến tẩm điện của Hoàng hậu. Hai người sống cuộc sống phu thê như bị ép buộc, Hoàng hậu ngày ngày cũng chỉ biết trong phòng đọc sách Hoàng thượng thì luyện võ nghệ chuẩn tấu.

Thái hậu thấy con dâu hiếu học muốn giúp:" Ngô Du, ta thấy con rất thích đọc sách chi bằng ngày ngày đến chỗ Hoàng thượng học hỏi chút ít".


Hoàng hậu dịu dàng như một tiểu công chúa:" Nếu Hoàng thượng giúp được thì hài nhi sẽ sớm tối bên chàng".

Sáng hôm sau, Hoàng thượng từ triều về với vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống người gọi lớn:" Người đâu, mang trà lên". Từ cửa bóng dáng mềm mại từ tốn, Hoàng hậu bưng trà tới:" Trà của Hoàng thượng đã tới rồi".

Hoàng thượng ngây ra nhìn Hoàng hậu:" Nàng tới đây làm gì chẳng phải đang ở tẩm cung sao"-" Thiếp muốn Hoàng thượng chỉ giáo vài điều, thiếp rất thích đọc sách nếu Người không phiền thiếp sẽ làm học trò của Người".

Bắt đầu từ hôm nay Hoàng hậu sẽ tới chỗ tẩm điện nghe lời dăn dạy của Hoàng thượng mỗi ngày đều phải học văn viết chữ.

" Viết xấu quá! Việt lại đi!" Hoàng thượng bực tức nói. Viết đi viết lại nhiều Hoàng hậu ngày một tiến bộ hơn mở mang hơn về văn học. Hoàng hậu rất thômg minh nên học rất nhanh tuy chỉ có thân thể do không thường xuyên vận động nên yếu ớt mảnh mai như cánh hoa.


Mặc dù đôi phu thê này thân với nhau hơn nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ triệu Ngô Du thị tẩm. Bởi lẽ Hoan nhi nghĩ Ngô Du cũng như mình, Thái hậu chẳng qua muốn che tai mắt của chúng thần trên triều mà lập Hoàng hậu, nếu Hoàng thượng tiếp cận với Hoàng hậu nhièu chắc chắn sẽ bị bại bộ thân phận. Người luôn giữ khoảng cách với Ngô Du nhưng ngược lại Ngô Du rất có hứng với vị Hoàng thượng này. Nàng luôn tìm cách để gần Sở Hoan nàng muốn ôm Người, cũng muốn được Người ôm, nàng muốn hôn lên trán phu quân nhưng phu quân nàng càng ngày càng rời xa nàng.

" Thiếp mang trà lên rồi Người dùng trà đi kẻo nguội"- Hoàng hậu nói. Hoàng thượng lạnh lùng gật đầu như ra vẻ không bằng lòng nhưng Hoàng hậu vẫn tươi cười vẫn coi Sở Hoan là phu thê không màn tới giới tính của chàng. Nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ về Sở Hoan, tại sao một nam tử lại khôg thích một nữ nhân, tại sao Hoàng thượng không đến thăm Hoàng hậu thường xuyên, tại sao Người không cho người khác tắm....

Có quá nhiều vấn đề rắc rối chồng chất rắc rối trong đầu Hoàng hậu. Nàng vừa muốn học cùng với Hoàng thượng lại vừa muốn tìm ra bí mật của Người.

" Có lẽ Hoàng thượng không có hứng thú với nữ nhân hay là ta sẽ thành nam nhân để quyến rũ chàng. Càng sống chung với chàng ta càng yêu chàng hơn, hay là ta cũng có cảm giác với nam nhân. Không thể như thế được trước giờ ta toàn mê hoặc nữ nhân bởi bề ngoài chứ có bao giờ đụng đến nam nhân đâu, kì lạ quá ta không hiểu nổi ta nữa, não ta trống trơn sao lại ngốc nghếch như thế, sao ta lại động lòng trước nam nhân chứ"- Hoàng hậu nghĩ ngợi lung tung.


Hoàng hậu đã xiu lòng bởi vẻ ngoài của Sở Hoan và cả tài nghệ của Người, nàng ngày ngày quan tâm lo lắng cho một chàng trai. Nghịch lý, khó có chuyện hai nam tử đến với nhau bởi như vậy Hoàng thượng sẽ không có Thái tử nối ngôi, bình hoa mang về nhà không phải để trưng mà là để dùng. Hoàng hậu sớm tối bên lang quân nhưng chưa có tin mừng cho Thái hậu lạ thay Người cũng chẳng thúc đẩy hai người họ. Điều này vẫn chưa hẳn là trung tâm của vấn đề, trong đầu Hoàng hậu thì Sở Hoan là một người vô cùng bí ẩn nhưng nàng không dám tò mò muốn biết bởi sợ Hoàng thượng sẽ giận không bên cạnh mỗi ngày nên đành gác lại.

Hai người đó sớm tối bên nhau: cùng nhau đọc sách luyện chữ, cùng nhau thả diều, Hoàng thượng luyện kiếm Hoàng hậu đọc thơ. Sớm tối quấn quýt lấy nhau không rời vậy mà vẫn chưa có tin vui.

Nhiều lần Thái hậu khuyên Ngô Du đừng lại ần Hoan nhi quá nhưng nếu đã là nam tử với nhau thì tại sao phải giữ khoảng cách nhất định, hai người cũng chưa hề động phòng, chưa từng có một cái ôm hay trao nhau một nụ hôn. Hai người chỉ sống với nhau trên danh nghĩa phu thê có giao dịch nên trước mặt mọi người cũng chỉ là diễn kịch. Mọi cử chỉ hành động đều là để chê đi thân phận của Sở Hoan. Đất nước không có vua thì nào khác gì rắn không đầu, Hoan nhi cũng là do hoàn cảnh đưa đẩy mới lên ngôi thực ra Người muốn sống cuộc sống là chính mình từ lâu, lúc nào cũng phải gồng mình để diễn một vở kịch không hồi kết thật phiền phức hơn là để Hoan nhi thêu khăn tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận