Nàng đã đến vương quốc của hắn, quỳ xuống bái kiến hắn.
"Chà, xem ra, Kinh Châu thành chủ thực sự có thành ý nhỉ? Ta mà là thành chủ, cho dù ta có mất thành cũng không dâng nàng đến đây đâu" - Hắn cười khà khà nhìn nàng.
Nàng cúi thấp đầu, không biết phải làm sao?
"Thưa quốc vương, Thành chủ đưa phu nhân đến theo yêu cầu của Quốc vương, đồng thời, phu nhân cũng là hung thủ đã hạ độc vào Hoàng hậu hôm đó, cho nên Thành chủ đã giữ đúng lời hứa với ngài".
Quốc vương cười khẩy.
"Tên Thành chủ đó quả thật mưu mô nhỉ? Gửi đến đây có một người, mà thoả được cả hai yêu cầu.
Theo ta nhớ, nàng phải là người bị hại chứ, sao lại là hung thủ được.
Bát súp đó đáng ra là của nàng mà.
Xem nào, ta phải tìm hiểu sao nàng bị Thành chủ thất sủng như vậy chứ?" - Hắn nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Này, đừng có xúc phạm đến phu nhân của bọn ta!" - A Man đứng ra chống đối.
"Chắc ngươi không biết, Thành chủ của ngươi đưa nàng ta đến đây làm Hoàng hậu của ta đâu nhỉ?".
A Man ngây ra.
Quốc vương cúi xuống bế thốc nàng lên.
Hắn đưa nàng vào căn phòng kế bên, đặt nàng lên long sàng.
Nàng ngây ngốc nghĩ, đã đến đây rồi, có thánh cũng không cứu được nàng nữa.
Hắn vội không thể xé quần áo của nàng nhanh hơn được.
Nàng rúm người, cố che đi thân thể của mình.
Nước mắt nàng trào ra.
"Bây giờ thì ta thật sự không hiểu, tại sao hắn có thể đưa nàng đến đây chứ?".
Hắn chạm lên đùi nàng, cảm nhận thớ da mềm mại, mịn mát như ngọc.
Và rồi hắn để ý đến cái bụng đang nhô cao của nàng.
"Khoan đã, cái này..." - Hắn đổi giọng tức giận - "Nàng có thai sao?".
Nàng luống cuống gom lại chăn trên giường để che đi thân thể đang bị phơi trụi.
Nàng cầm lấy tay hắn, thầm mong hắn sẽ cho phép nàng nói ra gì đó.
Hắn không hề rụt tay lại.
Nàng nhìn ra trong mắt hắn có sự giận dữ, lẫn sự thương cảm.
Nàng e dè ghi lên tay hắn.
"Mong quốc vương có thể tha mạng cho con ta" - Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt cầu khẩn - "Ta có thể làm bất cứ điều gì, chỉ cần ngài có thể tha thứ cho nó".
Hắn cười khẩy, một nụ cười đầy ý châm chọc lẫn tàn bạo.
"Nàng biết không? Tên Thành chủ đó của nàng..." - Hắn tức đến nghẹn lời - "Hắn đưa đến cho ta một vị tiên nữ, khiến ta không thể gϊếŧ nàng để trả thù bởi vì nàng bất tử, nhưng ta cũng không thể chiếm lấy nàng vì nàng đang mang thai...!Hắn đưa một người đến đây mà ta không thể làm gì cả!".
Quốc vương vô cùng giận dữ, hắn ra ý chỉ cuối cùng.
"Đừng trách ta độc ác, nhưng tên Thành chủ đó thật sự quá không coi ta ra gì rồi.
Bây giờ nàng có hai lựa chọn, 1 là bỏ đứa bé, làm hoàng hậu của ta, 2 là nàng phải chịu sự trừng phạt như một tên hung thủ thật sự, ta sẽ bảo bọn chúng cố hết sức để không chạm đến bụng của nàng.
Nàng chọn đi".
Ngọc Diệp mỉm cười nhìn Quốc Vương.
Nàng sớm đã có lựa chọn rồi.
Hắn như vậy là đã quá nhân từ với nàng.
Nàng ghi lên tay hắn.
"Ta sẽ chịu sự trừng phạt.
Đa tạ ngài".
Hắn cười như không cười.
"Sẽ không hề nhẹ nhàng đâu.
Đừng đa tạ ta vội!".
Quốc vương đi ra ngoài để cho nàng ở lại một mình để mặc lại y phục.
Ngay khi đó thì có một toán lính xông vào và áp giải nàng đi.
Nàng bị giải đến nhà lao, cũng nằm trong dự đoán của nàng.
Nhà lao tăm tối, ẩm ướt, có mùi hôi tanh bốc ra, là mùi của thịt thối rữa, của máu hoà trộn vào nhau.
Bọn họ bắt nàng đứng vào một bức tường, bắt đầu trói chân và tay của nàng lại.
Nàng nghe bọn chúng thầm thì.
"Nghe nói cô ta là tiên nữ đấy...!thảo nào xinh đẹp thế...".
"Ừa, ta cũng nghe nói cô ta bất tử.
Quốc vương muốn chúng ta dạy cho cô ta một bài học, nhưng không được đụng đến bụng của cô ấy".
"Ta có một ý tưởng này...".
Bọn họ nói gì đó, nàng không thể nghe thấy rõ nữa.
Nhưng sau đó, nàng thấy bọn họ rút đao ra, đi đến chỗ nàng.
"Ta muốn xem, nếu nàng ta bất tử ta chặt thân thể của nàng ta ra, thì nó có mọc lại không?".
Bọn họ muốn chặt tay chân nàng?
"Hãy bắt đầu với những ngón tay xinh đẹp này đi!".
Bọn họ tháo dây xích cho nàng, khoá chặt một tay nàng ở phía sau, lùa nàng ra chỗ cái bàn gỗ, ấn chặt tay nàng lên đó.
Còn chưa nói đến nữa lời, thanh đao đã chém xuống, cắt lìa ngón tay cái của nàng ra.
Nàng đau đến chảy nước mắt, nhưng nàng không kêu gào được.
Đau quá! Còn chưa kịp với tay kia lên van xin hắn, ngón trỏ của nàng cũng đã bị chặt đứt đi.
Sau đó, lần lượt, ngón giữa, ngón áp út, ngón út.
Mồ hôi của nàng vã ra như tắm.
Nàng chưa từng phải chịu nỗi đau nào như thế trong đời.
Cắt hết ngón tay, bọn họ chặt đến bàn tay.
Nàng nghe một tiếng phập gãy gọn và bàn tay của nàng cũng rời đi mất.
Bọn họ chặt nàng như chặt thịt vậy.
Chỉ khác là thịt thì đều đã chết, còn nàng vẫn là người đang sống sờ sờ, bất lực nhìn những những bộ phận trên cơ thể mình bị cắt lìa.
Những dây thần kinh của nàng đều tê dại đi vì đau đớn.
Nàng khiếp hãi nhìn toàn bộ cánh tay bên trái chặt ra thành hơn chục khúc nhỏ.
Máu me chảy đầy bàn, thấm ướt cả váy và bắn lên cả mặt nàng.
Bây giờ đến cánh tay bên phải, đó là phương tiện duy nhất để nàng có thể nói chuyện với mọi người.
Nàng không có thời gian dừng lại để cầu xin bọn họ, cũng không đủ sức để ngăn bọn họ làm những việc này.
Nhanh thôi, cánh tay phải của nàng cũng đã bị chặt đến nát bét.
Lúc nàng ngất đi vì đau đớn thì bị bọn họ tạt nước làm cho tỉnh dậy.
Nàng lạnh, nàng giãy đành đạch trong một vũng máu hoà lẫn nước của mình, như một con cá đang thoi thóp vì hai tay đã bị cắt đứt.
Đau đớn như chất độc, ngấm vào cơ thể nàng, khiến nàng bỏng rát, ăn mòn từng tế bào thần kinh của nàng.
"Giờ đến chân...".
Bọn họ còn muốn chặt cả chân nàng nữa sao? Nàng run rẩy, nàng lạnh cóng, nàng gào thét, nhưng những tiếng thét đó bị kẹt chặt trong cổ họng nàng.
Nàng chỉ thầm mong có ai đó đến cứu nàng.
Nàng đau khổ, nàng tuyệt vọng.
Tra tấn như thế này còn chưa đủ hay sao?
Nàng càng đau đớn, nàng càng cảm thấy hận người đàn ông đã đẩy nàng đến bước đường này.
Phùng Quán Phong!
----------------------------
Khi A Man tìm thấy nàng, hắn gần như đã không nhận ra nổi nàng nữa.
Nếu không phải cái bộ y phục màu xanh nhạt từ hôm nàng bị Quốc vương bế đi, chắc chắn hắn không thể nhận ra.
Nàng nằm đó, im lìm như một xác chết, mặc dù lũ chuột đang vờn quanh.
Nàng bị cụt tứ chi, trên mặt, trên cổ chi chít những mảng thịt bị lộ ra do bị bỏng.
Hắn đoán bọn họ đã dùng mấy thanh thép đun nóng chảy ấn vào mặt nàng.
Còn cái bịt mắt, bọn họ đã móc mắt nàng ra ư?
Hắn thấy khó tin khi một nàng tiên nữ lại bị biến thành bộ dạng không ra hình người thế này.
Không được, hắn phải mang nàng đi.
Nàng đã cứu cả nhà hắn.
Hắn không thể để nàng chết mòn ở đây được chân tay nàng thậm chí còn không được băng bó.
Hắn nhìn mà rơm rớm nước mắt.
"Phu nhân, ta sẽ đưa người ra khỏi đây.
Hãy cố gắng chịu đựng".
A Man chỉ là người thường.
Hắn không hiểu tại sao Thành Chủ có thể tàn nhẫn đem một người con gái yếu đuối như nàng đi đánh đổi.
Trong cơn mê man, hắn vẫn có thể nghe nàng lẩm bẩm gì đó như gió thổi qua tai, hình như là "Phong".
Đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy nàng còn sống.
Nếu không phải Thành chủ mang quân đến đánh, khiến thảo nguyên và ngôi thành của Châu Quả Vương hỗn loạn, rất có thể hắn đã không thể cứu được nàng.
Mặc dù hắn không hiểu làm như vậy để làm gì, chẳng phải Thành chủ đã đem tiên nữ qua đây để tránh hao tổn binh lực rồi sao? Sao lại đem quân qua đây đánh chiếm Châu Quả Thành nữa? Cứ như là một vụ làm ăn lỗ toàn diện vậy.
Tuy A Man quen biết nàng chưa lâu nhưng cũng biết được rằng nàng không muốn về lại nơi đó.
Nếu nàng muốn ở lại Kinh Châu Thành, thì ngay từ đầu nàng đã nói cho Thành chủ biết nàng có thai rồi.
A Man băng bó vết thương cho nàng rồi bọc nàng vào một tấm vải lớn.
Hắn cõng nàng trên vai, băng qua thảo nguyên rộng lớn.