Phu Nhân Thiên Định Vô Thường

Ngày diễn ra lễ đi săn đến rất nhanh, cứ như chớp mắt là qua khi người trong phủ đều ở âm thầm chuẩn bị cái gì đó. Bên trong cái lặng lẽ mang theo một tia vội vàng tất bật như nước sông chảy xiết.

Chỉ có hai người là không biết gì.

Trước ngày đó, lúc đang như thường lệ cùng Tiết Mạch Nhi ở chung trong đình viện, Lữ Đông Miên bỗng nhiên hỏi: “Mạch Nhi cô nương làm đến hôm nay là vì mục đích gì vậy?”

Y nói rất bất chợt, khiến cho cả Tiết Mạch Nhi đều không hiểu, hơi khựng lại đưa mắt nhìn y.

Cái người nhìn như ngu ngốc không giống như những người khác đối đãi với nàng không chút nghi kỵ lúc này vẫn đang dùng một đôi mắt sáng trong nhìn nàng, nhưng bây giờ lại đặc biệt thông suốt như thể nhìn thấu được đáy lòng nàng chân thành nói: “Tiếp cận ta, đối xử với ta hòa hảo?”

Tiết Mạch Nhi giật mình.

Nhưng so với Tiêm Nhi ở bên cạnh xém đánh rớt cái khăn trong tay thì nàng bình tĩnh hơn nhiều hỏi lại: “Phu nhân nói gì ta không hiểu?”

Lữ Đông Miên lại cười, thanh thuần trong sáng: “Cô nương không cần căng thẳng.”

“Ta biết trong mắt các người ai cũng cho rằng ta ngốc, không chút tâm cơ.”

“…”

Tiêm Nhi rất muốn nói, chứ không phải hả.

Tiết Mạch Nhi lại nhìn y, trong lòng nghiêm nghị đồng tình tỏ vẻ, y quả thật không ngốc. Người ngốc nào sẽ hỏi những điều tưởng chừng như cả đời y sẽ không nhận ra ư? Có lẽ đến lúc bị nàng bán đi y mới biết được ấy chứ.

Nàng đã để lộ sơ hở gì sao?

Lữ Đông Miên khẽ cười nói: “Cô nương không cần đoán mò, nàng quả thật làm rất tốt.”

Tiết Mạch Nhi không có vui vì được khen, ngược lại càng thêm dè chừng nhìn chăm chú vào gương mặt đơn thuần kia.

“Cô nương mang theo bất mãn vào phủ nhưng không hề làm gì lại ngoan ngoãn thân cận với ta, một ngốc tử không ai coi trọng, nhìn sao cũng thấy không được bình thường, đúng không?”

Lúc nói hai chữ đúng không, Lữ Đông Miên đơn thuần nhưng nội tâm thanh minh thấu triệt nhìn nàng.

Lại như có thể nhìn thấu được nội tâm của Tiết Mạch Nhi.

Nàng ta không khỏi rùng mình, có chút e ngại không dám đối diện với đôi mắt của người lâu nay mình luôn khinh thường. Nàng cho rằng mình chẳng phí bao nhiêu sức đã lấy được lòng tin, ít nhất là gạc bỏ cảnh giác trong lòng ngốc tử này rồi. Kết quả…

“Cô nương không nói cũng được, nhưng đừng nghĩ làm ra cái hoa chiêu gì với ta nữa. Cho dù cô nương làm gì ta cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, ngược lại sau đó còn sẽ cẩn thận suy xét. Mặc cho cô nương thấy ta rất dễ bị lừa.”

Lữ Đông Miên nói đến đây thì đứng dậy: “Ngày mai chúng ta sẽ cùng Hầu gia đi đến khu săn bắn hoàng gia. Mạch Nhi cô nương nghỉ ngơi nhiều vào. Nghe đâu đường đến đó rất dài, trên đường nhất định không dễ chịu như ở nhà.”

“Cô nương chưa làm gì, cả Hầu gia cũng không bắt bẻ cô nương được.”

Một lời cuối cùng này nghe thật khó hiểu, Tiết Mạch Nhi cũng không có cơ hội hỏi Lữ Đông Miên cho rõ.

Nàng nhìn bóng lưng đã muốn chạy xa của Lữ Đông Miên, bàn tay khẽ siết chặt ống tay áo.

Là nhắc ta nên an phận đừng quấy ra cái ô long gì ư?

Đúng, Lữ Đông Miên thật sự có ý đó.

Lữ Đông Miên quả thật làm người đơn thuần như một ngốc tử vậy, nhưng mà y không có ngu, không phải dạng người gì y cũng sẽ thật lòng không chút cố kỵ mà thân cận.

Hỏi y những ngày này vì sao gần gũi với Tiết Mạch Nhi như vậy? Đơn giản là vì y thật sự tò mò về Tiết Mạch Nhi. Một phần y nghĩ, họ có thể xem là đồng mệnh tương liên, đều là một quân cờ hoàng đế ném ra để thăm dò Hầu phủ. Đám người Thái Thần nói nhiều như vậy không thể nào y không nghe vào được. Y nghĩ nàng cũng không vui vẻ cho nên mới muốn qua lại với Tiết Mạch Nhi, dù sao y không sợ nàng sẽ làm gì mình trong Hầu phủ này, bên dưới tai mắt của chủ nhân Hầu phủ.

Qua một thời gian tiếp xúc y phát hiện Tiết Mạch Nhi làm người rất tài giỏi, có lẽ là một tài nữ. So với y, Tiết Mạch Nhi xứng đáng kiêu ngạo, cũng xứng đáng có một thân phận phù hợp mà không phải nén nhịn uất ức làm một bình thê.

Nghĩ như thế, y cảm thấy thương cảm cho Tiết Mạch Nhi, có lẽ cả đời sẽ phải làm một thê thiếp có danh không phận trong Hầu phủ này. Trừ khi hoàng đế chết, Thái Thần không thể hòa ly, thả nàng tự do được. Uất ức như vậy, Lữ Đông Miên không muốn nàng đi vào con đường đến sống an ổn cũng không làm được.

Nhưng chắc gì ý nghĩ của Lữ Đông Miên thích hợp với Tiết Mạch Nhi?

Y làm người an phận nhưng Tiết Mạch Nhi chắc gì đã vậy?

Nàng có thể không cần làm một bình thê. Loại bỏ Lữ Đông Miên, nàng có thể thượng vị, làm một Hầu phủ phu nhân.

Tài nữ trong kinh thành có mấy người không có hùng tâm được đứng bên cạnh người tài, dưới một người trên vạn người?



P/s: Ngốc nghếch khác ngu ngốc. Con tui đơn thuần chứ không dễ lừa gạt đâu nga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui