Phu Nhân Thiên Định Vô Thường


Nhưng hai mươi năm trước nó bỗng nhiên nhận được một tia thiên tiên linh khí xuất hiện khi Hắc Liên muốn hóa hình mà may mắn mở ra linh trí, nói được tiếng người, hiểu được nhân tình thế thái.
Nhưng cũng vì thế mà Hắc Liên, người đang độ kiếp lúc đó khiếm khuyết linh khi cuối cùng không thể hóa hình.
Chính vì áy náy, tiểu cá vàng mới đồng ý giúp Hắc Liên trải qua ba lần lịch kiếp hòng tu bổ linh khí.

Theo cách nói của Hắc Liên thì việc đó có thể giúp hắn khôi phục linh khí trong cơ thể, lần nữa đột phá hóa hình.

Vốn dĩ là bản thân hắn đi làm, nhưng vì đột phá thất bại mà ảnh hưởng đến yêu đan, cho nên hắn đành phải nhờ tiểu cá vàng ngốc nghếch suốt ngày cứ miệng nói “thật có lỗi” thay hắn lịch kiếp.
Lịch kiếp như một loại rèn luyện, không hề có hại cho tiểu cá vàng trừ việc nó có thể để lại một vài nhân quả.

Nhưng đối với cá vàng mà nói, nó không ngại.

Nó thật ngốc, trí nhớ còn ngắn, tư lịch thiếu thốn, nào biết nhân quả là thứ đáng sợ nhất trên đời.
Hắc Liên nhìn nó, khẽ đong đưa những cánh sen mang màu sắc thần bí ma mị vô cùng của mình: “Cảm ơn ngươi tiểu Ngư.”
Cá vàng nghe thấy liền lắc chiếc đuôi mềm mại màu vàng của nó, ngốc nghếch lắc đầu nói: “Không cần cảm ơn.

Đây là ta trả ơn cho ngươi mà.”
Hắc Liên không nhận đồng.
Theo hắn thấy nếu không có một tia thiên tiên linh khí kia thì cá vàng vẫn có thể tiếp tục ung dung tự tại làm một con cá ngốc cả kiếp này.

Nhưng nó chính là một con cá ngốc, sau này có bị người ta bán đi có khi còn giúp người ta đếm tiền nữa.
Tiểu cá ngốc không biết hắn nghĩ gì, ngây ngô hỏi: “Đúng rồi, lần lịch kiếp thứ hai bao giờ sẽ bắt đầu vậy?”
Hắc Liên hơi thần người, một đỗi lại nhìn về phương xa bên trong nguyên hình là một đóa hoa sen thật lớn cho nên chẳng ai biết hắn vừa làm gì.

Nhìn xong hắn mới cất giọng nói thâm trầm nhuộm vẻ khó lường nhưng chính là tiểu cá vàng không có khả năng cảm nhận được.
“Sắp rồi.”

Kinh thành Thương quốc đời Thương đế thứ bảy.
“Thái huynh, xin lỗi đã để huynh đợi lâu.”
Trên một tiểu lâu không tính là nổi bật nhưng lại là nơi khá văn nhã so với những tửu lâu bình thường ở kinh thành mà chúng tài tử hay tụ tập với nhau, bên cạnh lan can nhìn ra hồ Thương Lan đang ngồi một người thanh niên tuổi còn khá trẻ nhưng trên người lại mang màu sắc tang thương của năm tháng.
Lúc này ở đầu cầu thang dẫn lên tầng này bỗng xuất hiện một người công tử diện mạo như hoa, khí chất cao quý bất phàm, vừa nhìn thấy hắn liền tỏ vẻ hối lỗi.
Thái Thần dáng vẻ trầm ổn hơn so với đồng lứa khẽ khàng lắc đầu đối người kia nói: “Không lâu, ta chỉ mới tới.”
Vừa nói hắn vừa nhìn người vừa đến.

Đồng dạng đều mang trên người thân phận là hoàng tử của một nước nhưng một người thì phong quang, bình yên hưởng thụ đặc quyền mà nó mang đến, một người lại phải chịu kiếp lưu vong vì mất nước.

Quả thật là nhân sinh có lắm bi ai, mỗi người lại có một mảnh nhân sinh không giống nhau.

Có nên sinh tâm ghen tị hay không?
Có lẽ là có, nhưng mà so với việc trà trộn vào trong đám người quyền quý này, từ bên trong tìm kiếm hậu thuẫn tương lai cho mình thì việc ghen tỵ chẳng mang theo lợi ích gì cả.
“Thái huynh bây giờ đang ở khách điếm đúng không? Sao huynh không đến Tiết phủ cùng Tiết Mục Đình?”
Lữ Tuần, nhị hoàng tử của Thương quốc ngoài mặt lại là một bộ thích gặp gỡ làm quen nhân sĩ giang hồ, ngôn hành cử chỉ vô cùng thân thiện, không giống như thân phận tôn quý của hắn chút nào.
“Không thì huynh tới vương phủ của ta đi.”
Trong mắt Thái Thần chợt lóe một tia ám trầm không dễ thấy khi nghe được lời đề nghị này của hắn, nhưng y vẫn nói: “Ta một dã sĩ không có thân phận làm gì có phúc phần bước chân vào vương phủ.

Ta ở khách điếm được rồi, Lữ huynh không cần lo lắng.”
“Nói vậy sao được!”
Lữ Tuần trực tiếp bác bỏ: “Triều ta xưa nay luôn coi trọng hiền nhân dị sĩ, miễn là có thực tài thì đều đáng giá được tôn trọng.”
“Ta cũng không có trốn tránh ở chỗ tối mà sợ người biết.

Nếu để người ta biết bổn vương đối xử với hiền tài như vậy sẽ còn cười nhạo ta hơn.”
Thái Thần không có nhận đồng.

Hắn đã làm được cái gì rồi mà được Lữ Tuần coi trọng như thế.

Nhưng không thể không nói Lữ Tuần quả thật là một nhân tuyển tốt để lựa chọn.
Cho nên cuối cùng dưới sự khách sáo qua lại mấy lần của họ, Thái Thần vẫn là theo Lữ Tuần về Duẫn vương phủ.
Lữ Tuần sau khi Thương quốc lập thái tử thì được phong làm vương gia, tự một chữ Duẫn.
Duẫn vương phủ vẫn bề thế như vậy, trong mắt vài người nó so với điện đông cung là không kém chút nào, cho thấy hoàng đế hiện tại vẫn rất coi trọng hắn.
Hôm đó Duẫn vương phủ rầm rộ làm tiệc khoản đãi hắn lần đầu đến thăm phủ, không chút nào giấu giếm việc mình làm quen nhân sĩ giang hồ.

Không những vậy còn mời rất nhiều những công tử quyền quý trong kinh thành có thâm giao với hắn cùng nhau nâng chén rượu đối ẩm kết giao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui