Thiếu niên tóc dài đến gót chân, đen mượt như châu ngọc quá nửa buông xuống làn nước, tự do lay động. Khuôn mặt tinh xảo vậy mà có mấy phần giống phàm nhân Lữ Đông Miên, lại nhiều hơn mấy phần tiên khí khiến người ta mơ màng. Thân thể gày gò nhỏ nhắn trắng nõn chứ không cường tráng, đối lập hoàn toàn với nam nhân còn lại trong hồ, chỉ có điều trong vô hình ẩn nhẫn một tia đồng điệu, như thể trời sinh một đôi.
Tiểu cá ngơ ngác nhìn thân hình mới có được của mình, còn chưa ý thức được điều này có ý nghĩa gì, chỉ lo xăm xoi một cách thích thú.
Đợi nó tự sờ soạn mình xong rồi liền liếc mắt nhìn nam nhân giống như chưa biết gì trước mặt, đôi mắt to tròn ngây thơ oánh lên sự giảo hoạt, ngược lại phản phất một tia linh động giống ngốc tử Lữ Đông Miên.
Bì bõm!
Thiếu niên như ngọc động động thân mình mới có được còn chưa kịp quen thuộc, lại theo bản năng đã tồn tại sẵn trong căn nguyên trườn lại gần nam nhân kia.
Khi thân hình tiếp xúc thân hình, cái cảm xúc kia phá lệ thoải mái khiến tiểu ngư tinh thỏa mãn vô cùng. Nó lại càng thêm khát cầu, không chút e dè dán lên.
Nam nhân nào đó đã sớm mở mắt ra im lặng nhìn con cá nhỏ vắt vẻo trên người mình, biểu tình bất vi sở động lại giống như chưa từng bình tĩnh. Bên trong đáy mắt kia ẩn ẩn sóng ngầm khiến quỷ thần khiếp sợ.
Thần cũng vẫn là người.
Là người thì đều có thất tình lục dục.
Huống chi là một vị thần đã thanh tâm quả dục không biết bao nhiêu lâu, trải qua hai lần lịch kiếp sớm đã đem cái phần thất tình lục dục kia tích lũy đủ sâu, bởi vì nhiều nguyên nhân mà bùng nổ, mang cho hắn một thân thương tích, cho dù nó có ẩn giấu thật sâu không để cho người phát hiện ra.
Người trước mặt đây chính là kiếp của hắn.
Thái Thần ẩn ẩn cảm giác được một tia nhân quả như hư như thật quấn quanh căn nguyên của mình, hắn lại chẳng hề lưu tâm.
“Hóa hình được rồi?”
Âm thanh của hắn bất giác trở nên khàn khàn, ám muội phá lệ mê hoặc nhân tâm.
“A?”
Tiểu cá vàng ngốc nghếch kinh kêu một tiếng, từ trong hỏm cổ của nam nhân ngóc đầu lên, ngây thơ nhìn hắn.
Thái Thần giống như đã quen đối với người trước mặt cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không để ý, vô tâm vô phế, lại giống như đã bất lực, không thèm quan tâm nữa nhìn nó một lúc, sau đó….
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Ào rào rào!
Một trận thiên dời địa chuyển, tiểu cá vàng còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy bản thân bị nhấn vào trong nước. Đôi mắt nó mở to, ngốc ngốc nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt, tinh thần như đã bay đi đâu mất.
Một đỗi sau, bên trong sương khí lượn lờ dày đặc đến mức không thể nhìn rõ cái gì bất chợt văng vẳng âm thanh nỉ non lúc trầm lúc bổng, cực kỳ có ma lực có thể hút lấy linh hồn con người.
Nước trong hồ giống như bị cái gì tác động, không ngừng sóng sánh, phát ra âm thanh vui tai, hòa cùng với tiên âm của cõi dục vọng, kéo dài mãi không dứt.
Chẳng biết đã qua bao lâu, thời điểm Thái Thần bước ra từ trong hồ, trên tay hắn bê một cái bể cá mini, bên trong có một con cá mềm oặt nằm dưới đáy bể, đến cái vây cũng không thèm động.
Rất hiển nhiên, con cá nào đó bị lăn lộn đến mức không giữ được hình người, đáng thương quá sức.
Nam nhân nào đó thần thanh khí sảng mặc vào y phục đầy tiên khí, trông đặc biệt vô dục vô cầu mang theo con cá của hắn đi vào tẩm điện. Nửa đặt bể cá ở đầu chiếc giường ngọc bên trong điện, nửa ngồi xếp bằng trên giường, Thái Thần trở tay gửi cho Thư Mệnh một tin tức, sau đó ung dung tự tại nằm xuống giường nghỉ ngơi, trong lúc đó còn không quên luồn những ngón tay thon dài vào bể nước, sờ sờ vây đuôi mềm mại của con cá nhỏ đáng thương, thỏa mãn rồi mới nhắm mắt ngưng thần tĩnh khí.
Hoàn toàn không hề bận tâm đến cảm nhận của ai đó khi nhận được tin tức của hắn đầy đầu mộng bức.
“Chuyện gì vậy? Thần quân nói gì với ngươi?”
Lịch Tuyệt nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết, rồi lại càng ngày càng kỳ quái của Thư Mệnh mà vừa gấp vừa tò mò giục giã.
Thư Mệnh bị lão lắc một muốn xay xẩm, nhưng bởi vì quá mức hoang mang nên chủ động nói ra: “Thần quân bảo ta đến núi Côn Luân đem một đóa Hắc Liên sắp thành hình đem về.”
“…”
Tay Lịch Tuyệt khựng lại, quên cả lắc lư, một mặt mộng bức nhìn Thư Mệnh: “Hắc Liên kia có gì đặc biệt mà được thần quân nhớ mong?”
“Chẳng lẽ lại là một mệnh cách ưu tú giống như Nguyệt Mịch?”
Lại nói, chuyện thế này chính là đã từng xảy ra, cho nên Lịch Tuyệt liền không chút đắn đo cho rằng chỉ có như vậy mới giải thích được lý do thần quân muốn tìm một đóa Hắc Liên về. Ngàn năm trước thần quân chính là nhìn ra mệnh cách thiên tiên ủa Nguyệt Mịch tiên tử cho nên mới đem nàng từ tiên giới, ở Thần giới linh khí nồng đậm nhanh chóng đạt đến thành tựu tiên nhân, hiện tại thay Thần giới chưởng quản mùa xuân của Bác Hoang.
Cũng chính vì sự ưu ái đặc biệt này mà Nguyệt Mịch tiên tử sinh tâm ái mộ đối với thần quân, ngộ nhận ngài ấy cũng thích mình mà tương tư ngàn năm, lại không nghĩ bị ngài thờ ơ lạnh nhạt.
Cơ bản người làm thần quân kia chẳng hề có chút tơ tình nào với người ta. Trước khi có chuyện của Nguyệt Mịch, ai cũng cho rằng thần quân thanh tâm quả dục, cả đời không động tơ tình.
Có lẽ bây giờ cũng thế, nhưng vẫn có người phần nào thay đổi ý nghĩ, cho rằng Thần giới sắp có tin vui.
Ừm thì, có lẽ là thế thật.
“Ta làm sao biết.”
Thư Mệnh có hơi buồn bực giãy ra khỏi tay Lịch Tuyệt, vừa cưỡi gió bay đi.
“Này này!”
Lịch Tuyệt chẳng kịp nghĩ theo bản năng đuổi theo: “Ta cũng muốn đi!”
“Ta muốn xem đối phương là thần thánh phương nào!”
Thư Mệnh cũng không ngăn cản.
Cứ như vậy, hai người nhanh chóng xuất hiện ở trên đỉnh Côn Luân.
Bọn họ xuất hiện không hề kinh động bất cứ ai, ngược lại hoàn toàn so với vị thần nào đó, âm thầm đạp chân lên núi. Thần thức như ti như lũ vét ngang khắp núi, ý đồ tìm kiếm Hắc Liên trong lời nói của Thái Thần.
“Di? Không có?”
Thư Mệnh ngờ vực kêu lên.
“Không có?”
Lịch Tuyệt kỳ quái nhìn hắn: “Chẳng lẽ thần quân nhằm rồi?”
“Không nhầm!”
Thư Mệnh nghiêm mặt lắc đầu, thân hình lay động một chút, người đã biến mất trước mặt Lịch Tuyệt.
Lịch Tuyệt chỉ ngây ra một chút liền híp cặp mắt nhăn nheo đuổi theo, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Thư Mệnh đang đứng trước một cái ao nước.
Nếu tiểu cá vàng có ở đây thì nó nhất định sẽ kinh hô thành tiếng, kinh ngạc khó hiểu khi nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều bên trong cái ao nước mà nó ở sống không biết bao nhiêu lâu.
Vốn dĩ cái ao kia cũng chỉ có mình nó và Hắc Liên… Điều này không phải là do Hắc Liên không dung được ai nữa mà độc chiếm cái ao, đơn giản mà nói thì trước khi có tiểu cá vàng, trong cái ao chỉ có mỗi mình bản thể của Hắc Liên to lớn, chẳng có chỗ dung thêm bất cứ cái gì nữa, sau này có thêm tiểu cá vàng mà thôi.
Có lẽ là do tiểu cá vàng quá nhỏ, ở ké bên dưới bản thể của Hắc Liên cũng không chiếm bao nhiêu không gian đi.
Nhưng hiện tại cả một cái ao lớn nằm trên sườn núi lại hoàn toàn trống trơn, chả có đóa hoa nào cũng như chiếc lá.
Hắc Liên đã biến mất.
Không biết từ lúc nào.
Chỉ để lại một cái ao nước trong veo.