Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà


Bạch Vân Sơn vừa nghe Đường Mộ tỉnh, chạy vội đến phòng bệnh của Đường Mộ.
Rối loạn qua đi, Bạch Vân Sơn thở một hơi nhẹ nhõm:
“Không có vấn đề lớn gì, chỉ là chấn động não nhẹ, không có mất trí nhớ, không có mất nhận thức, về phần di chứng của não ngoại thương còn phải chờ quan sát. Tiểu Mộ hiện tại sẽ có chút đau đầu choáng váng, nhưng biểu hiện cụ thể giờ chưa nhìn ra, trước quan sát rồi mới trị liệu!” Bỏ qua vấn đề lớn, chút vấn đề này sẽ xử lý tốt.
“Cám ơn Bạch thúc.” Thẩm Lãng gật gật đầu, đối với tiểu tổ tông này, y thật sự là hết cách.
“Không cần cám ơn, chiếu cố Tiểu Mộ thật tốt, nó hiện tại hẳn là rất khó chịu, tận lực đừng để cho nó động, đừng cho nó nói chuyện.” Bạch Vân Sơn thu hồi ống tai nghe bệnh, lắc đầu.
“Vâng.”
Thẩm Lãng đối với chuyện này vẫn là có chừng mực. Giờ bảo y trêu chọc tiểu tổ tông này y cũng không có tâm tư không có can đảm, kỳ thật, y rất mâu thuẫn, cùng lúc hy vọng tiểu tổ tông mất trí nhớ, quên hết chuyện tồi tệ này đi. Cùng lúc lại luyến tiếc thật vất vả mới được yêu, cho dù biết rõ vừa mới trải qua chuyện như vậy, tiểu tổ tông nhà y đại khái sẽ không cho y ăn trái ngọt, yêu đương gì đó cũng đừng mong trông cậy vào. Không biết đoạn đường trường chinh này bao giờ mới có thể đi hết a!
Người ta nói trời làm bậy có thể sống, tự làm bậy không thể sống, y đây là tự tìm chết!
Nhưng hiện tại nếu như kết quả đã định như vậy, y vẫn là suy nghĩ làm sao để xoa dịu cơn tức của tiểu tổ tông rồi tính sau. Trải qua chuyện lần này, Thẩm Lãng đã kiểm điểm bản thân sâu sắc, một lần nữa lập ra mục tiêu kế hoạch chiến lược phu phu sinh hoạt. Một lần nữa dùng bài tẩy quấy rầy, nếu đã yêu rồi, vậy về sau càng không thể lại để xảy ra chuyện ô long như vậy nữa. Sống thật tốt mới là điều y muốn, cuộc sống này y vẫn muốn trải qua!
Đường Mộ tỉnh, nhưng dường như hắn đang nổi nóng, Thẩm Lãng không dám đi quấy rầy, ngoan ngoãn gọi điện báo bình an cho từng người của Đường gia, gọi cho Đường gia xong tới lượt gọi cho Thẩm gia, còn có hai lão gia tử kia, vừa gọi xong hết, điện thoại của Thẩm Lãng cũng vừa hết pin.
Đường Mộ bởi vì khó chịu, ngay cả mắt cũng không thèm liếc Thẩm Lãng một cái, cảm giác thiên toàn địa chuyển khiến cho hắn khó chịu muốn giết người.

Trên người chỗ nào cũng đau, ngay cả hít thở tựa như dao cắt, chân phải đau muốn phát cuồng. Lúc xảy ra chuyện không may, hắn chỉ biết mình nếu như không chết, một thân thương tích hắn lãnh đủ. Giờ mới vừa mở mắt đã phải chịu đựng.
Từ nhỏ tới lớn, trừ bỏ trước kia nhảy lầu lần đó, hắn cho tới giờ chưa từng chịu tội như vậy, lần trước trên đường thiếu chút nữa gặp chuyện không may hắn trầy trụa chút da, lúc này đây xem ra hắn vận khí không tốt như vậy.
Hết thảy đều do tên hỗn đản đáng chém ngàn đao này gây ra. Nếu không phải y gây ra, hắn sao phải đi đua xe? Cho nên tất cả đều là lỗi của tên tử vương bát đản này! Cuộc sống này thật điểu a! Mới bắt đầu đã gây sức ép thành như vậy, về sau không biết chừng còn có cái gì chờ đợi hắn đây?
“Thẩm Lãng, đặt cho tôi vé máy bay đi Hà Lan một tháng sau, luôn cả của anh.” Đường Mộ nhắm mắt lại, thản nhiên nói.
“A? Đi Hà Lan làm gì?”
Thẩm Lãng khó hiểu, đây là muốn làm gì? Người còn đang bị thương nằm trên giường, vì sao muốn đặt vé máy bay?
“Vé máy bay một tháng sau đặt cũng được, không cần phải gấp như vậy đi?” Thẩm Lãng nhất thời thật sự không nghĩ thấu tiểu tổ tông này muốn làm cái gì.
“Nếu có thể, tôi muốn đi ngay bây giờ.” Đường Mộ cười lạnh.
“Đi làm... Tổ tông?! Em...”
Nói được một nửa, Thẩm Lãng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bọn hắn kết hôn không phải ở Hà Lan sao? Còn liên quan tới y, đây là muốn đi làm cái gì?
“Ly hôn, tôi đã từng nói sống không được thì ly hôn, giờ tôi cảm thấy tôi với anh không thể tiếp tục, vẫn là tách ra thì tốt hơn.” Đường Mộ khóe miệng cười lạnh càng lúc càng lớn.

“Mơ tưởng!”
Sắc mặt Thẩm Lãng thối giống như là bị giội nước cống. Nhìn xem, miệng quạ của y đã nói ra cái gì? Thật sự là sợ cái gì tới cái đó! Vừa mới nghĩ, tiểu tổ tông này tức giận phát điên lên sẽ tìm y ly hôn, chưa gì, vừa mở mắt ra đã nghĩ tới chuyện này! Y quả nhiên là rất hiểu hắn!
“Lão tử đã quyết định ly hôn rồi!” Đường Mộ âm trắc trắc cười.
“Em muốn ly hôn, tuyệt đối bỏ đi, muốn ly hôn trừ phi chờ anh chết đi! Trước khi kết hôn anh đã nói, cả đời này cái gì cũng có thể, duy độc chuyện ly hôn là không có cửa! Trước khi kết hôn không thể, sau kết hôn còn muốn ly hôn? Nằm mơ!” Thái độ Thẩm Lãng cứng như thép.
Hừ! Muốn ly hôn? Không có cửa! Lúc trước y mất nhiều khí lực mới khiến hắn gật đầu đồng ý kết hôn! Muốn ly hôn? Hắn lấy cái chết uy hiếp cũng không có khả năng!
“Mặc kệ em muốn làm cái gì, duy độc chuyện ly hôn thì miễn bàn! Đừng nghi ngờ năng lực của anh, ly hôn, anh tin là nếu như anh không muốn, em cũng không ép buộc được!”
Mặc kệ ngươi muốn phóng hỏa giết người, dù thế nào ly hôn không phải chuyện đùa.
“Tôi là nói, tôi không muốn sống với anh! Nếu chung sống không được, vậy thì có ý nghĩa gì đâu?”
Đường Mộ phát hỏa rống lên. Không biết vì sao, hắn vừa nhìn thấy hỗn đản này, liền nghĩ tới cô gái khóc lê hoa đái vũ trong lòng y, vừa nghĩ tới cô gái kia trong lòng hắn liền hoảng hốt. Đầu lại càng đau, đầu càng đau nhìn thấy người này hắn lại càng phát hỏa.
“Cái gì gọi là không được! Chúng ta không phải là đang sống tốt sao? Vì cái gì không được?”
Thẩm Lãng tức giận muốn đem tiểu vương bát đản này bóp chết một phen. Đại gia! Trở mặt còn nhanh hơn lật sách! Xảy ra chút chuyện đã bảo là chung sống không được? Vậy đời này còn có chuyện nào càng nghiêm trọng hơn chuyện này, vậy có phải hễ chuyện nào cũng kêu ly hôn hay không? Nếu nói như vậy, không biết trên thế giới có bao nhiêu cặp vợ chồng ly hôn?

“Tôi cũng không có khí lực cùng tâm tình ép buộc anh! Anh cút nhanh cho lão tử! Lão tử không muốn nhìn thấy anh!”
Cơn tức của Đường Mộ ngoài ý muốn lớn thêm, ngữ khí cũng là hiếm có táo bạo. Trước kia hắn phát hỏa cũng là lạnh lùng thản nhiên, nhưng mà giờ hắn là trực tiếp hét rống.
Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhìn Đường Mộ một cái, không nói gì.
Hiện tại không phải là thời điểm nói chuyện này. Hắn đang bị trọng thương, nói cái gì cũng phát hỏa, chờ hắn khỏe hơn chút nói sau.
Thẩm Lãng biết lúc này nói cũng chỉ có cãi nhau. Vẫn là không nói đi! Chờ hắn khỏe một chút lại nói vấn đề này. Dù sao bọn họ ly hôn không phải chuyện đùa.
Nhìn bộ dáng này của tiểu tổ tông, tâm y đều đau tê cứng. Còn nháo cái gì nữa? Đây là người yêu của y a, lui một bước đi! Chuyện lúc trước không nói không đề cập tới! Nói cũng là phát hỏa!
“Tiểu tổ tông, em ăn cái gì? Anh gọi mẹ mang đến.”
Thẩm Lãng cúi đầu hỏi bảo bối nhà mình. Hai vợ chồng khó tránh khỏi đấu khí a! Nghĩ tới hắn còn đang trọng thương, con tức của Thẩm Lãng trong nháy mắt liền mất hết.
“Không ăn! Bảo anh cút, có nghe không hả?” Đường Mộ vẫn còn tức, không cho y sắc mặt tốt.
“Tổ tông a! Anh cút đi đâu a? Em là tất cả của anh, em nằm ở đây, em bảo anh cút đi đâu?”
Cứng không được thì mềm, mềm không được thì trực tiếp không biết xấu hổ sáp tới. Tích cực với hắn cuối cùng chịu thiệt vẫn là mình, cho nên vẫn là miễn đi.
“Đi qua một bên! Lão tử nói không muốn nhìn thấy anh!” Thấy nam nhân này quả thực gọi là giở trò vô lại, ngọn lửa trong lòng Đường Mộ thoáng nhỏ lại chút.
“Anh đâu cũng không đi! Cứ ở bên cạnh en, chúng ta là một đôi a, một đôi phải cùng chung hoạn nạn, em sinh bệnh, anh chiếu cố em là chuyện đương nhiên. Không cút!”

Nghe trong lời nói của Đường Mộ hơi hơi buông lỏng, Thẩm Lãng càng không biết xấu hổ sáp tới.
Đường Mộ dở khóc dở cười, chưa từng thấy không biết xấu hổ như vậy. Đây vẫn là thiếu tướng? Thật sự làm mất hết mặt mũi của quân đội quốc gia!
“Câm miệng!”
Nhưng hiện tại hắn thật sự không muốn nghe tiếng của tên hỗn đản này. Thật sự, vừa nghe thấy liền sốt ruột muốn phát hỏa. Nhưng mà hắn lại có một chút luyến tiếc tên hỗn đản này rời đi. TMD! Đây là tình yêu khiến người ta đổ xô nhào vô? Thực không có cái gì hay ho!
“Nga! Được! Câm miệng!” Thẩm Lãng ngoan ngoãn đi tới sofa.
“Tiểu tổ tông, anh ngồi ở đây a, em có gì không thoải mái thì gọi anh nha!”
“Anh đại gia nghe không hiểu cái gì gọi là câm miệng hay sao?” Nằm ở trên giường Đường Mộ gần như là phát điên lên quát.
Thẩm Lãng sửng sốt. Này thật không dám mở miệng nữa! Cảm xúc bệnh nhân không ổn! Hắn nói cái là cái đó đi! Câm miệng thì câm miệng đi!
Phòng bệnh an tĩnh lại, Đường Mộ hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động, mở mắt nhìn nhìn, thấy Thẩm Lãng nngoan ngoãn ngồi trên sofa đọc sách, thỉnh thoảng ngẩn đầu liếc nhìn mình một cái, thấy mình nhìn y, lộ ra mỉm cười ôn nhu, nhìn thấy Đường Mộ da gà rụng đầy đất.
Trước kia thấy Thẩm Lãng mỉm cười, cảm thấy nam nhân này trong ý nghĩ của mình, trong lòng cũng chỉ cảm giác là ấm áp. Nhưng giờ tâm cảnh mình thay đổi, thấy nam nhân lại lộ ra ý cười như vậy, khống chế không được tim đập nhanh hơn. Cái loại tâm tình không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt này, đây gọi là yêu sao?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận