Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà


Thẩm Lãng né tránh các loại chén dĩa trên bàn ăn bay tới, chính là một thân công phu này của Đường Mộ rốt cuộc không phải là uổng phí! Không gian lại nhỏ hẹp như vậy, Thẩm Lãng tuy có thân thủ lợi hại, nhưng vẫn bị mảnh vỡ của chén sứ cao cấp sượt qua cánh tay, lại loạng choạng ngã xuống chậu hoa làm chân bị thương.
Bùm bùm một hồi, Thẩm Lãng luống cuống tay chân né tránh, chờ y vừa nhấc đầu lên thì thấy Đường Mộ tay chống lên xe lăn, ý đồ muốn đứng dậy nhưng lại đứng không vững.
"Tiểu tổ tông!" Mặc kệ đầy đất hỗn độn, Thẩm Lãng chạy nhanh lại tiếp được cục cưng bảo bối nhà mình đang bị choáng váng đầu.
"Choáng váng đầu có phải hay không?" Thẩm Lãng nhìn trên xe lăn cũng dính đồ ăn, trực tiếp đem Đường Mộ bế tới sofa trong ôm phòng khách, cầm gối dựa cho hắn dựa vào.
Đường Mộ đã đau tới mức phát điên, đau đến vặn vẹo mặt mày, Thẩm Lãng liền đem người ôm vào trong ngực, xoa chọc huyệt thái dương của Đường Mộ, giúp hắn giảm bớt đau đớn.
Nhưng là không có hiệu quả mấy.
"Tiểu tổ tông, đừng cử động! Nằm xuống đi, anh đi lấy thuốc cho em." Đem Đường Mộ đặt ở trên sofa, Thẩm Lãng đứng dậy lấy thuốc của Đường Mộ cùng nước ấm tới, uy hắn uống xong lại tiếp tục giúp hắn xoa đầu cho đỡ đau.
Đường Mộ nhắm hai mắt dựa vào đùi của Thẩm Lãng, ý thức dần dần đi xa.
Chờ Đường Mộ ngủ rồi, Thẩm Lãng mới tay chân nhẹ nhàng đắp thảm lên người Đường Mộ mới đi rửa sạch một chút từ chân đến lưng. Sau đó cuốn tay áo, thu thập một đám hỗn độn mà Đường Mộ quăng tới.
Cái di chứng đáng chết này khi nào mới có thể hết a?!
Khi Lâm Mạt Tuyết tới thì Thẩm Lãng còn đang rửa sạch xe lăn của Đường Mộ.

"Nó lại phát hỏa sao?" Lâm Mạt Tuyết nhìn nhìn người đang ngủ trên sofa, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.
"Không có việc gì! Mẹ, bác sĩ nói đây là bình thường!" Thẩm Lãng trấn an mẹ vợ.
"Còn không có việc gì? Chân con bị thương rồi mà còn nói không có việc gì? Còn gọi bình thường? Người ta di chứng não ngoại thương cũng không ai giống nó như vậy đi! Động một cái liền phát hỏa, động thủ! Thẩm Lãng! Con quá sủng nó rồi!" Lâm Mạt Tuyết thực không tán đồng Thẩm Lãng thái quá sủng nịch con trai nhà mình.
"Mẹ! Mộ tính tình vốn không tốt, sinh bệnh lại càng không cần trông cậy vào em ấy có thể so sánh với khi bình thường! Không có việc gì! Qua giai đoạn này là tốt rồi! Em ấy cũng không phải là thời thời khắc khắc đều như vậy! Chỉ là đau đầu không thể khống chế mới phát hỏa! Không cần lo lắng! Con nếu không sủng em ấy thì sủng ai bây giờ?" Thẩm Lãng cười cười.
"Mẹ từng nói mẹ gặp ba các con là mẹ đã thấy nam nhân tốt, không nghĩ tới sinh thời mẹ còn có thể gặp được người con như vậy, mẹ không nói nữa!" Lâm Mạt Tuyết lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Mẹ! Mẹ ngồi trước một chút, con đi giặt ghế dựa cho sạch để tí nữa em ấy tỉnh có cái mà dùng." 
"Con làm gì thì làm đi, không cần tiếp đón mẹ."
"Vậy mẹ lại phòng khách ngồi một chút đi.
Lâm Mạt Tuyết đi đến phòng khách liền thấy cái tên xú nhi tử của mình đang nằm trên sofa ngủ ngon lành.
"Tiểu tử thúi! Cũng không biết Thẩm Lãng đời trước thiếu con nhiều ít, đời này của nó coi như xong rồi! Mẹ con còn chưa được hưởng phúc của con đó! Tốt xấu gì mẹ cũng là nữ nhân, con nói tiểu tử con là một nam nhân, chịu như vậy sẽ không sợ ông trời còn đố kị sao?" Lâm Mạt Tuyết ngoài miệng nhắc mãi con trai, nhưng khóe miệng rõ ràng mang theo ý cười.
"Bớt lăn lộn Thẩm Lãng một chút đi! Người ta là yêu con mới như vậy mới buông kiêu ngạo tới nhân nhượng con. Tiểu tử thúi, người ta chính là một quân chi trường, là thiếu tướng, là con trai bảo bối cha mẹ nó phủng ở lòng bàn tay đó! Cùng con kết hôn cứ như vậy bị con lăn lộn! Nếu nó là con trai của mẹ, mẹ nhất định sẽ tới thu thập con một hồi!" 

Lâm Mạc Tuyết thật sự là nhìn không được. Từ khi Đường Mộ xảy ra chuyện đến bây giờ, hài tử kia bị nhiều ít tội, bọn họ đều rõ như ban ngày!
"Đường Mộ a! Con nói vì cái gì mà mạng con lại tốt như vậy a?"
"Con mệnh tốt, mẹ còn không vui?" Lâm Mạt Tuyết thanh âm tuy nhỏ, vẫn là đem Đường Mộ nói tỉnh!
"Nha! Mẹ còn ở thật cho rằng con lăn lộn Thẩm Lãng còn có thể cao gối ấm nằm ngủ đến an an ổn ổn!"
"Chuyện này thì liên quan gì tới mẹ?" Đường Mộ uống thuốc xong, lại ngủ trong chốc lát đau đầu đã giảm bớt, chỉ là vẫn còn đau. Vừa nằm một chút thì một ngón tay đều không muốn động.
"Mẹ quan tâm con rể nhà mẹ không được à? Mẹ là mẹ con, là mẹ vợ nó, quan tâm con rể một chút không được sao?" Lâm Mạt Tuyết vênh váo tự đắc nhìn tiểu tử nhà mình, trực tiếp đem Đường Mộ giống như con gái đã gả ra ngoài rồi.
"Vì cái gì mà mẹ lại không có chí khí như vậy, không nói mình mẹ là mẹ chồng, một hai phải là mẹ vợ?" Đường Mộ đối với vấn đề này đã tuyệt vọng.
"Cái gì là không chí khí? Con vốn dĩ chính là người bị áp cái nha, chẳng lẽ Thẩm Lãng mới là người bị áp cái? Con tin sao? Dù sao mẹ cũng không tin!"
"Mẹ không biết xấu hổ sao? Cùng con thảo luận cái chuyện này?"
Đường Mộ thật sự không còn lời nào để nói nữa rồi. Có người mẹ nào như mẹ hắn sao? Con trai mình vừa kết hôn đồng tính liền dứt khoát kết luận ai là người bị áp!? Đây là việc tư của hai vợ chồng bọn họ, vấn đề này một trưởng bối như bà không nên quan tâm đi?
"Vì cái gì không thể thảo luận? Việc này có cái gì? Hiện tại này xã hội ngôn luận tự do! Không có gì không thể nói!"

"Phải không? Bao gồm chuyện giường chiếu của con trai? Con nhất định sẽ đi nói cho chồng mẹ, nói mẹ già mà không đứng đắn!"
Đường Mộ biết mommy là ở nước ngoài lớn lên, đối với tính giáo dục tương đương cởi mở, theo quan niệm của bà, chuyện này sợ là không có gì không thể nói khó mà nói! Chính là Đường tiên sinh nhà hắn khẳng định không cho là đúng! Ông ấy khẳng định là sẽ không nguyện ý để cho bà xã cùng con trai mình thảo luận chuyện này.
"Con dám! Tiểu tử thúi!" Lâm Mạt Tuyết dương dương nắm tay, tiểu tử này cư nhiên dám uy hiếp bà! Thật là chơi dài quá a!
"Mẹ nói lại lần nữa! Con nhất định đi! Không có gì không dám!" Đường Mộ không chút nào yếu thế cười.
"Mẹ không nói còn không được sao?"
Vì cái gì bà liền phải bị con trai ruột của mình ăn đến gắt gao? Bà quan tâm quan tâm con trai, này không phải là cái tội gì lớn đi?
"Tỉnh rồi sao? Đầu còn có đau hay không?" Thẩm Lãng tẩy xong xe lăn ra tới liền thấy bảo bối của y cùng mẹ vợ nói chuyện phiếm.
"Không đau, có hơi choáng váng một chút!" Đường Mộ đỡ trán, giống như người vừa mới phát hỏa với Thẩm Lãng kia không phải là hắn.
"Vậy em đừng cử động, nằm một lát thì tốt rồi! Anh trước đem ghế dựa lấy cho em."
"Nó không tức giận sao?" 
Lâm Mạt Tuyết nhìn thần sắc của Thẩm Lãng một chút bất mãn đều không có, thậm chí còn có ý cười. Đường Mộ tiểu tử thúi này vô cớ gây rối như thế, như thế nào nó cũng nên có chút khó chịu đi? Vì cái gì Thẩm Lãng như không hề có ảnh hưởng gì? Bà liền buồn bực, đứa con trai này của bà thì có gì hiếm lạ? Vì cái gì Thẩm Lãng là một nam nhân hoàng kim cực phẩm lại cam nguyện cưng chiều tên tiểu tử này đến như vậy?
"Hắn đã sinh khí qua, không có gì tức giận!" Lúc Đường Mộ vừa mới bắt đầu như vậy mạc danh phát tà hỏa, Thẩm Lãng nhiều ít còn có chút chịu không nổi, chính là náo loạn một hai lần, Thẩm Lãng hoàn toàn là không đau không ngứa! Chờ hắn nháo đủ, y liền ở một bên nhìn hắn nháo! Còn liếm mặt hắn đến vui vẻ!
"Nam nhân nhà tiểu tử con thật là cực phẩm hảo nam nhân toàn thế giới chỉ còn một người cuối cùng!"

"Có người nói như vậy sao?" Đường Mộ trừng mắt nhìn mẹ già nhà hắn.
"Mẹ nói sai sao? Là một người duy nhất nha! Xem ra tai nạn này xảy ra rất đáng! Còn biết giữ gìn người?" Xem ra Thẩm Lãng tiểu tử này là trong họa có phúc a! Bức ra tâm của tiểu hỗn đản này.
Nếu như Thẩm Lãng biết nội dung cuộc nói chuyện này của hai người, đại khái chỉ có dở khóc dở cười nhìn nhạc mẫu nhà mình. Trận tai nạn này đã làm ruột gan y đều hối hận muốn chết rồi. Nếu có thể, y tuyệt đối sẽ không dùng trận tai nạn này tới đổi tâm ý của Đường Mộ! Quá không đáng giá! 
Đường Mộ liếc mắt một cái mẹ già nhà mình: "Mẹ có phải là mẹ ruột của con hay không vậy?"
"Tiểu tử thúi! Con hoài nghi con không phải mẹ sinh? Nói cho con biết,  có nghĩ cũng đừng nghĩ nữa! Con chính là do mẹ sinh!"
"Có người mẹ ruột nào như mẹ không? Con bị tai nạn xém chút nữa đã đi chầu ông bà rồi mà mẹ còn thấy đáng giá?" Hắn như thế nào lại có một người mẹ như vậy?
"Không phải sao? Con hai mươi mấy năm nay đều không thông suốt hiện tại rốt cục cũng đã thông suốt rồi, còn không đáng giá? Chứng chướng ngại tình cảm của con cả nhà đề đã dùng nhiều ít tinh lực, sức người sức của con còn không có phản ứng! Hiện tại bị tai nạn liền giải quyết còn không đáng giá? Sớm biết như vậy năm đó mẹ cũng dùng chiêu này! Thật là lãng phí tiền tài cùng thời gian!" Lâm Mạt Tuyết vừa nói vừa kêu thật là hối hận a...
"Con cảm thấy mẹ nhất định không phải là mẹ ruột của con đi!!!"
__________________
Tui thật sự là một con ong vô cùng chăm chỉ ó. Thật sự là nhiều lúc phát nản hong muốn edit nữa nhưng mà thấy lượt đọc có chút khởi sắc với cả vote nên cố gắng làm tiếp~~
Chương mới có lẽ sẽ lâu ra đó nha mọi người, vì hiện tại tui đang có mấy lớp học online có bài kiểm tra các kiểu các kiểu nên thời gian edit sẽ bị ít đi á TAT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận