Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà



"Cái gì mà vào bằng cách nào? Đương nhiên là đi vào rồi!" 
Thẩm Tiêu nhìn thoáng qua đại ca bỗng dưng biến thành nhị ca! Đại ca không có bị sao đi?!
(nhị: ngốc)
"Lăn! Anh đang nói em không có báo cáo, làm sao có thể vào đây được?" 
Tên này không có giấy thông hành đi? Cứ như vậy mà vào được? Cảnh vệ viên trong này từ khi nào thì làm việc cẩu thả như thế này?
"Như thế nào? Chỗ này của anh bộ là ngục giam hay sao? Em tới thăm tù còn không được à?" 
Thẩm Tiêu hừ hừ nói, đối với cái tên làm hắn vô duyên vô cớ vượt núi vượt ao hai tiếng đồng hồ mới tới được đây, rất là khó chịu! 
"Em tới tìm đánh đúng không?" 
Thẩm Lãng xoay người đi về phía trước hai bước, trừng trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu, y có cảm giác tên tiểu tử này chính là tới tìm đánh!
"Em có nói sai sao? Anh cho rằng căn cứ mật quân sự của quốc gia dễ vào như vậy à? Em trai quân trưởng của bọn họ tới tìm người, bọn họ có thể không cho em vào sao?"
Thẩm Tiêu bất động thanh sắc lui về phía sau một bước. Thân thủ của hắn thực sự không lợi hại bằng võ mồm. Điểm này hắn vẫn rất thức thời, nếu là động tay động chân với tên này, hắn chắc chắn sẽ bị phần tử bạo lực này thu thập trong vòng hai chiêu.
"Cảnh vệ viên!" 
Thẩm Lãng nhìn Thẩm Tiêu cười cười, nhưng lời nói ra lại không phải nói với hắn.
"Dạ!" 
Đồng chí cảnh vệ viên đứng cách bọn họ tầm mười bước chân cập tức chạy tới.
"Quăng cái tên tiểu tử này ra ngoài cho tôi!"
Thẩm Lãng nhướng mày, rất là không lưu tình ra lệnh cho cảnh vệ viên lôi thằng em nhà mình quăng ra ngoài.
"Vâng!" 
Cảnh vệ viên không nói hai lời, trực tiếp chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của quân trưởng nhà mình.
"Đại ca! Anh thật là không có lương tâm! Em vội vàng chạy tới giải quyết phiền toái cho anh, anh lại đối xử với em như vậy á hả?" 
Nhìn Thẩm Lãng không có ý tứ muốn đùa, Thẩm Tiêu vẫn là không dám trêu vào, hắn sợ một tí nữa hắn sẽ thật sự bị quăng ra ngoài.
Đường Mộ từ đầu đến cuối đều không mở miệng nhưng lại bày ra tư thế chuẩn bị xem náo nhiệt, còn xem đến vui vui vẻ vẻ. Hắn rất ít khi được nhìn Thẩm Lãng cùng các anh em trong nhà ở chung nên là rất tò mò. Hơn nữa cái tên "Thiết miệng lưu manh" Thẩm Tiêu này đã từng cho Đường gia ăn mệt. Hiện giờ nhìn tên này ăn mệt cũng thật là hả dạ!
"Anh thì có cái phiền toái gì mà to tới mức đại luật sư đây tự mình tới giải quyết nha? Anh lại không có làm gì trái quy định của pháp luật, không có nhận được lệnh triệu tập từ toàn án mà! Em tới đây giải quyết cái gì?" Thẩm Lãng biết rõ cố hỏi.
"Anh còn giả bộ cái gì?!" Thẩm Tiêu tức giận nhìn Thẩm Lãng, cực kỳ muốn lên đấm thằng anh nhà mình một cái.
"Anh giả bộ làm gì a? Cảnh vệ viên, thất thần làm gì? Ném hắn ra ngoài cho tôi! Như thế nào? Các cậu còn chờ tôi động thủ tới giúp các cậu à?"
Lão tử cứ thích giả bộ vậy đó! Còn dám cắn ngược lại lão tử à? Đã đi đến địa bàn của lão tử còn dám làm bộ làm tịch! Còn dám cho rằng lão tử như một đĩa thức ăn, muốn ăn như thế nào thì ăn có phải hay không? Lúc lão tử ở biên cảnh giết người, tiểu tử cậu còn ở trong đại viện khua môi múa mép kia kìa! Tiểu tử cánh cứng rồi nên gan cũng lớn theo đúng không? Còn dám chạy tới địa bàn của lão tử hô to gọi nhỏ?!
"Vâng!"
Cảnh vệ viên bước nhanh tới, người này gọi quân trưởng là đại ca a! Là huynh đệ trong nhà của quân trưởng đi? Nhưng mà quân trưởng không giống nói đùa a! Nhưng mà quân trưởng nhà mình vẫn là lão đại a, thôi thì cứ chấp hành mệnh lệnh đi! Hắn không chịu được lửa giận của quân trưởng đâu a!
"Được rồi! Được rồi! Là em không có việc gì mới tới tìm anh nói chuyện một chút! Em sai rồi, em không nên đùa anh như thế! Đại ca! Tha cho em đi!!!"
Thẩm Tiêu đời này chỉ sợ mỗi lão đại nhà mình trông thì có vẻ như đang nói giỡn nhưng nhất định sẽ làm thật. Bóng ma tâm lý từ khi còn nhỏ ký ức đã khắc quá sâu rồi! Làm cho hắn khi đó từ sùng bái lập tức biến thành kiêng kị! Xem ra cái danh sách kiêng kị của hắn lại tăng thêm một vị nữa rồi!!! 
Cái này là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nữ thổ phỉ Thẩm Ly kiêng kị thiết miệng lưu manh Thẩm Tiêu, Thẩm Tiêu lại sợ Thẩm thiếu tướng, mà Thẩm thiếu tướng lại sợ cái vị tổ tông sống nhà y!!!
"Em tìm anh là muốn nói chuyện gì?"
"Tiền?! Dạo đây anh đang thiếu tiền. Nói mau!"
Thẩm Lãng tuy bận nhưng vẫn ung dung nhìn thằng em nhà mình bị lăn lộn tới xin tha. Cho nên nói, thiết mồm mép vẫn là sợ thiết quyền a! 
"Quyền chân dung của các anh bị xâm hại. Em nhàn rỗi không có việc gì làm nên tình nguyện tới kiếm tiền giúp anh! Đại ca! Anh nói cảnh vệ viên dừng lại được không a?"
Đường Mộ cảm thấy hận chết mấy cái tên huynh đệ Thẩm gia đều muốn chiếm tiện nghi của Thẩm Lãng nhà hắn! Thẩm Mặc, Thẩm Thành thì không nói, hiện tại cái tên mồm mép lưu manh này cũng vậy! Xem ra hắn cũng nên thu về cả gốc lẫn lãi rồi!
Chuyện này xem ra là lợi nhiều hơn hại a! Tiền còn có thể đưa tới cửa a!
"Thẩm Lãng! Đủ rồi!"
Đường tiểu tổ tông cuối cùng cũng đã lên tiếng! Không phải là do hắn cả thấy lưu manh bị lăn lộn thật đáng thương, mà là câu nói vừa rồi của lưu manh đã câu lên tính gian thương của Đường Mộ.
"Vâng!" Phu nhân đã lên tiếng, Thẩm quân trưởng lập tức liền ngừng giày vò Thẩm lưu manh.
"Cảnh vệ viên!" 
Thẩm Lãng lên tiếng gọi lại đồng chí cảnh vệ viên đang muốn quăng Thẩm Tiêu ra ngoài.
"Vâng!"
"Cậu đi đến chỗ tham mưu trưởng lấy tài liệu thi đấu ngày hôm nay đến cho tôi. Thuận tiện đi tới chỗ của Lý phó quân trưởng nói hắn chuẩn bị kế hoạch huấn luyện rồi cùng nhau đem hai phần văn kiện đó về cho tôi!"
"Vâng!" Cảnh vệ viên chầm chậm chạy đi làm nhiệm vụ.
"Lý tham mưu!" Thẩm Lãng lại lần nữa giương giọng!
"Vâng! Quân trưởng!" 
Cảnh vệ tham mưu ở phòng trực ban của ký túc xá vừa nghe giọng của Thẩm Lãng lập tức chạy tới.
"Đi ra ngoài tìm hiểu rõ ràng chuyện gì đang xảy ra! Quá kỳ cục! Có người tới còn không biết gọi điện thoại thông báo cho tôi một tiếng đã cho vào! Gác cổng làm công tác cũng đủ xuất sắc a!" Thẩm Lãng cười lạnh nhếch miệng.
Cảnh vệ tham mưu nhìn quân trưởng nhếch miệng đột nhiên lại rùng mình một cái. Xong rồi! Quân trưởng như thế này thì lại có người xui xẻo rồi đây! Quân trưởng vừa nãy không phải đang rất tốt sao? Như thế nào nói bão nổi liền bão nổi? Phu nhân còn đang ở đây mà, quân trưởng cứ như vậy mà phát hỏa sao? Mấy cái tên nhãi ranh ngoài kia gan cũng đủ lớn a! 
"Vâng!" 
Cảnh vệ tham mưu kính một cái quân lễ, chàm chậm rời đi!
"Đại ca! Anh đây là giết gà dọa khỉ sao? Tội của em có lớn như vậy à?" 
Cái tên gác cổng cho hắn vào lần này thảm rồi!!!
"Đây là vấn đề về thái độ quân kỷ! Như thế nào? Xem không nổi? Còn muốn bất bình?" 
Nha!?! Tiểu tử này hiện tại vừa thoát chết lại muốn làm bồ tát muốn cứu vớt chúng sinh đúng không?
"Em chỉ là bi ai thay cho tên tiểu tử vừa cho em vào thôi! Đúng rồi, em quên nói với bọn họ đi xin chỉ thị của anh với chính ủy, là Đỗ thúc cho phép em vào!"
Thẩm Tiêu nhún nhún vai, hắn cũng không phải là tự mình tiến vào!
"Vậy sao em không nói sớm? Anh còn đang cho rằng lá gan của tiểu tử kia biến lớn rồi chứ! Nếu như hắn cho đặc vụ của địch vào thì làm sao bây giờ!"
"Vậy ám sát thủ trưởng a!"
"Cho em ly nước đi! Em khát muốn chết rồi! Đi cả ngày trời mà chỉ toàn thấy hoang tàn vắng vẻ, không tìm thấy chỗ nào bán nước cả!"
Thẩm Tiêu miệng khô lưỡi khô còn cùng Thẩm Lãng nói nửa ngày trời, cuống họng cũng muốn bốc khói luôn rồi!
"Mộ, chân đã tốt lên chút nào chưa? Sắc mặt anh sao lại quái quái vậy?" 
Nhìn Đường Mộ trên xe lăn nửa ngày cũng không mở miệng, sắc mặt hơi hơi tái nhợt, Thẩm Tiêu nhịn không được quan tâm hỏi. Không phải là tổ tông sống này có chuyện gì đi? Bằng không phần tử bạo lực này làm sao mà phát hỏa lớn tới như vậy?
"Không có việc gì." Đường Mộ lắc đầu, hắn chỉ là có chút vô lực.
"Thật sự không có việc gì sao? Sắc mặt như thế nào lại khó coi như vậy?" Thẩm Tiêu không xác định hỏi.
"Em quan tâm làm gì? Việc này có liên quan gì tới em sao?"
Thẩm Lãng rất là không thích ai quan tâm quá độ tới tiểu tổ tông nhà mình! Cho dù là có ý tốt muốn thăm hỏi cũng không thích!
"Đại ca, có phải là anh đã suy nghĩ nhiều quá rồi hay không? Em quan tâm Mộ một chút thì có làm sao? Như thế này mà anh cũng ăn giấm có phải là quá dư thừa rồi hay không? Tính hướng của em vẫn bình thường a! Lại nói, nếu em thích nam nhân cũng không có khả năng nhắm vào vị kia nhà anh có được hay không?!?"
Thẩm Tiêu với biểu tình không thể tin được nhìn Thẩm Lãng, nghĩ nghĩ cái tên này đúng là một lu giấm chua!
"Anh không thích ai quá chú ý tới Mộ như vậy! Cái này gọi là bảo trì khoảng cách an toàn!"
Thẩm Lãng ngụy biện làm Thẩm Tiêu xúc động đến mức muốn đánh người cũng có luôn.
Thẩm Tiêu nhấc tay về phía trước, sau đó lui về phía sau năm bước nói:
"Khoảng cách như thế này đã được chưa?"
Hắn nhận thua! Hắn thật là không có việc gì làm mới đến nơi này! Thật sự! Hắn chính là đầu óc đột nhiên bị úng nước!!!
Thẩm Lãng gật gật đầu! Khoảng cách này có thể tiếp thu được!
Đường Mộ nâng cái chân phải vừa mới khôi phục sức lực lên, đá vào cẳng chân của Thẩm Lãng đứng bên người mình một cái.
"Anh lại phát bệnh cái gì?"
"Anh không có phát bệnh! Tiểu tổ tông! Em là của một mình anh! Không cho phép những người khác tới gần em nửa bước!"
"Thẩm Lãng!"
"Vâng!" 
Thẩm Lãng vừa nghe tên mình cả tên lẫn họ đều được Đường tiểu tổ tông gọi ra rồi, cuối cùng cũng không dám náo loạn nữa! Lời của tiểu tổ tông nói y thật sự không dám không nghe! Tiểu tổ tông mà phát hỏa, mười tên Thẩm Lãng cũng không dỗ được! Kỳ thực Thẩm Lãng còn muốn lăn lộn tiểu lưu manh nhà mình thêm một chút nữa!
"Lập tức cút sang một bên! Lại nói một tiếng nữa ông xử đẹp anh!"
"Vâng!"
Thẩm Lãng xoay người đi về phía sau xe lăn của Đường Mộ. Lập tức từ bộ dáng tên côn đồ đầu đường biến thành bộ dáng thê nô ngoan ngoãn đứng sau lưng Đường Mộ. 
Tốc độ cũng thật nhanh a!
Thẩm Tiêu lắc đầu, phần tử khủng bố của nhà hắn cuối cùng cũng tìm được người chế phục rồi! Không tồi! Không tồi!
Sau khi trải qua sự cố của Đường Mộ, tính tình của đại ca hình như đã thay đổi không ít! Ai! Đệ nhất thê nô Thẩm gia cứ như vậy mà ra đời a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui