Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà



Đường Mộ và Thẩm Lãng đến được đại viện đã là chuyện của hai tiếng đồng hồ sau...
"Chị Lê, mau chuẩn bị cơm chiều cho tụi nhỏ!"
Nghe thấy tiếng xe của Thẩm Lãng ở ngoài cửa, cả nhà Thẩm gia đang đợi mòn đợi mỏi vẫn thu xếp cơm chiều cho hai vị nhân vật chính của tối nay.
"Ha hả, còn tưởng đại ca không dám về. Đi nào, đi lại xem một chút!"
Thẩm Thành lôi Thẩm Lâm ra đón người.
Nhóm người trẻ tuổi của Thẩm gia vừa nghe nhân vật chính đã tới rồi, tập thể nhìn nhau cười, đứng dậy ra cửa nghênh đón nhân vật chính tới trễ.
Thẩm Thành vừa ra cửa thì thấy Thẩm Lãng từ cốp xe lấy ra một cái xe lăn, hơi hơi sửng sốt.
"Lão đại? Đây là làm sao vậy?" 
Không phải nói là đã phục hồi tốt, có thể đi từ từ rồi sao? Hai ngày trước còn không cần xe lăn cơ mà, sao hôm nay lại ngồi rồi?
"Không sao, Mộ hơi bị choáng đầu, không muốn đi lại thôi!"
Thẩm Lãng nhướng mày, bịa một cái lý do cực kỳ trôi chảy, quay người mở cửa xe ôm Đường Mộ xuống.
"Không sao chứ? Mộ?"
"Không sao!"
Đường Mộ lắc đầu, vừa lắc đầu thì thấy cả dòng họ Thẩm gia tề tựu đông đủ trước cổng, nhìn trận địa đồ sộ trước mặt, Đường Mộ cảm thấy hắn bây giờ thật sự choáng rồi!
Thẩm Lãng vừa thấy cũng choáng theo luôn!
"Đi vào thôi! Đứng ở chỗ này làm gì?" 
Nhìn trận địa này, Thẩm Lãng trấn định nhướng mày, đêm nay có đi mà không có về rồi!!!
"Bọn em đợi anh thêm mười phút nữa là đủ ba tiếng đồng hồ rồi đó!"
Thẩm Mặc nhìn nhìn thời gian, đối với vấn đề lão đại về muộn rất là kín-đáo-phê-bình!
"Lão đại, anh rất là không phúc hậu đó nha! Bọn em ở Châu Âu cũng đã về hết rồi mà anh còn về trễ! Anh đã quăng cái tính đúng giờ của quân nhân đi từ khi nào thế?"
Hai cái mặt giống nhau như đúc chui ra cà khịa Thẩm thiếu tướng, hai người này Đường Mộ còn chưa gặp qua.
"Hai đứa về từ khi nào thế?"
Thấy hai người kia, Thẩm Lãng thật sự cảm thấy đêm nay y đại khái là ăn mệt rồi! Không phải là hai người kia quá cường hãn hay gì, mà là trận địa này trừ Thẩm Ly tất cả đều có mặt! Xem ra là bọn họ đã sớm chuẩn bị cho y một cái sinh nhật khó quên rồi!
"Bọn em trở về từ hôm qua rồi, đặc biệt giấu anh đó. Đương nhiên phải cho anh một bất ngờ thiệt bự rồi! Lão đại, anh không giới thiệu cho tụi em à?"
Người còn lại cười cười, nhìn Đường Mộ trong ngực Thẩm Lãng.
"Mộ, đây là hai anh em sinh đôi nhà ngũ cô! Đây là Diệp Chiểu, kia là Diệp Trạch, hai đứa nó còn đang tiến tu ở Pháp. Ngày chúng ta kết hôn hai đứa nó không về được, nên em chưa gặp hai đứa nó!"
(Ngũ cô: cô năm; tại vì xưng hô như vậy khá hay nên tui để nguyên từ đầu truyện tới giờ mà không để là cô năm hay chú bảy, thím tư các kiểu á. Tuy là nó không thuần việt lắm nhưng mà tui thích!)
Đường Mộ gật gật đầu, thì ra đây là hai người em họ song sinh kia của Thẩm Lãng.
"Thả em xuống!"
Đường Mộ vỗ vỗ vai Thẩm Lãng, nói y đặt hắn xuống xe lăn.
Thẩm Lãng tới Thẩm Thành cách mình gần nhất: "Giúp anh đẩy xe lăn lại đây một chút đi!"
"Ai da, đợi em một chút! Từ từ thôi!"
Thẩm Thành nhanh chóng kéo xe lăn lại gần Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng đặt Đường Mộ xuống xe lăn, Đường Mộ mới chủ động duỗi tay chào Diệp Chiểu và Diệp Trạch.
"Chào hai người, tôi là Đường Mộ, còn mong được mọi người chỉ giáo nhiều!"
"Chúng ta xưng hô như thế nào nhỉ?"
Hai anh em song sinh nhìn Đường Mộ, cố ý hỏi, thật ra bọn họ muốn gọi đại tẩu.
Người Thẩm gia vừa nghe hai gia hỏa giả ngu, không nhịn được lắc đầu. Bọn họ cho rằng mấy năm sống ở nước ngoài có thể làm cho hai gia hỏa này thu liễm một chút, xem ra hiện tại nền giáo dục của nước Anh vẫn không thể thuần hóa được hai phần tử ngoan cố này!
"Hai đứa muốn gọi thế nào?"
Đường Mộ còn chưa mở miệng, Thẩm Lãng đã đứng bên người Đường Mộ cười lạnh nhìn hai tiểu gia hỏa trước mặt. Mấy năm không gặp thì lá gan đã to lên nhiều như thế rồi nha!
"Đường Mộ ca ca? Mộ? Hay là gọi đại tẩu?" 
Diệp Chiểu không sợ chết lập tức chọc tổ ong vò vẽ, thử dò hỏi có thể gọi là đại tẩu hay không.
Toàn bộ người Thẩm gia cực kỳ ăn ý lập tức lùi về sau một bước, chỉ để lại hai anh em nhà họ Diệp ở đầu chiến tuyến.
"Thì ra là gọi đại tẩu! Hai người cảm thấy là hai người thật sự muốn gọi tôi là đại tẩu à?"
Đường Mộ không đợi Thẩm Lãng mở miệng, hơi hơi nhướng mày hỏi.
Những người thân quen với Đường Mộ đồng thời rùng mình một cái, bọn Thẩm Tiêu tiếp xúc với Đường Mộ tương đối nhiều nên biết khi Đường Mộ nhướng mày thì chắc chắn là sẽ không có cái gì tốt đẹp cả.
Nếu Đường Ngạo bây giờ có mặt ở đây thì chắc chắn khi vừa thấy Đường Mộ nhướng mày một cái thì hắn sẽ lập tức chạy trốn! Hắn tuyệt đối không muốn thấy Đường Mộ nhướng mày!!!
"Vậy... Gọi Mộ?"
Vẫn là bọn họ lui một bước đi! Nam đại tẩu này bọn họ không biết gì hết, nhưng mà nhìn sắc mặt khủng bố của lão đại nhà mình thì bọn họ liền biết hai từ này tuyệt đối không thể gọi bậy!
"Nếu hai người muốn gọi là đại tẩu thì tôi cũng không có ý kiến gì hết!"
Đường Mộ nhún nhún vai, bộ dáng tôi đây rất là dễ nói chuyện.
Hai anh em vừa nghe vừa nhìn sắc mặt cực kỳ khủng bố của lão đại nhà mình, đột nhiên lắc đầu. Miễn, miễn đi!
"Bọn em gọi Mộ, gọi Mộ ạ!"
....
Thẩm Ly mới vừa về tới cổng thì thấy trước đại viện nhà mình đang tụ tập một đống người.
"Ui chao, mấy đứa cũng về thật là đầy đủ nha!"
"Tỷ?"
"Thẩm Ly?!"
"Đại tỷ?"
"Thẩm Ly?!"
Trán Thẩm Lãng không khống chế giật giật mấy cái, cái con tai họa này sao lại đột nhiên trở về? Lúc nãy y vừa mới nói còn thiếu Thẩm Ly, bây giờ người cũng có mặt luôn!!!
Đường Mộ vừa thấy sắc mặt của Thẩm Lãng, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả hê! Hừ hừ! Đáng đời, cho anh giày vò ông, tối nay sẽ có rất nhiều người ra tay thu thập anh!
"Đại tỷ!!! Chị về rồi!"
Văn Địch thấy Thẩm Ly trở về thì trực tiếp nhảy lên ôm Thẩm Ly.
"Chị có mang quà về cho em không? Lần này chị đi đâu thế? Có gì vui không? Nói cho em biết một chút được không?"
"Này, nha đầu em lần nào cũng chỉ nhớ đến quà là thế nào hả?"
Vỗ vỗ đầu em gái, vừa ngẩng đầu lên thì thấy hai anh em Diệp Chiểu, Diệp Trạch.
"Hai đứa về lúc nào?"
"Ngày hôm qua ạ!" 
Vừa nhìn thấy nữ thổ phỉ của Thẩm gia, hai anh em cười cười lấy lòng. Trừ lão đại ra thì đây là nhân vật không thể trêu vào ở Thẩm gia đó!
"Hai đứa định ở bao lâu?"
Thẩm Lãng vừa thấy trận này thì trực tiếp lên tiếng.
"Vào nhà, vào nhà!" 
Lão đại đã lên tiếng, toàn bộ đều phải nghe theo!
"Yo~ Nhà mấy đứa đây là ăn tết à?"
"A! Quốc Đống ca!"
"Quốc Đống!"
"Quốc Đống ca ca!"
Từng đợt từng đợt âm thanh vang lên chào hỏi người vừa tới. Lợi Quốc Đống cùng tuổi với Thẩm Lãng, tự nhiên sẽ lớn hơn những người còn lại của Thẩm gia.
"Mấy đứa chuẩn bị làm gì sao? Đông đủ như vậy? Diệp Chiểu và Diệp Trạch cũng về rồi? Văn Địch? Sao em cũng ở đây?"
Tuy là Thẩm gia đông người, nhưng mà đầy đủ như thế này thì rất là hiếm đó!
"Hôm nay là sinh nhật đại ca nhà bọn em, em xin mẹ em về đây ăn sinh nhật với mọi người!"
Tiểu nha đầu Văn Địch vui vẻ không thôi giải thích.
Lợi Quốc Đống sửng sốt: "Uống! Ây da, nhìn đầu óc của anh này! Anh quên mất!"
"Nhà bọn em chuẩn bị mở một cái party nhỏ, Quốc Đống ca ca ở lại chơi với tụi em nha!"
Tiểu nha đầu tự chủ trương thay Thẩm Lãng mời khách!
"Đương nhiên là ở lại rồi..."
"Phía trước xảy ra chuyện gì thế? Nhường đường cho người ta đi một chút!!!"
"Tiểu tử kia!!! Cậu gào cái quỷ gì???"
Lợi Quốc Đống trực tiếp rống về phía sau một cái.
"Đậu má! Gì vậy? Thẩm Lãng, nhà các cậu hôm nay mở hội nghị gia đình hay sao mà náo nhiệt như vậy?" Ôn Bạc Nhiên từ trong xe phía sau đi ra hỏi.
"Nhà bọn em không có mở hội nghị!! Hôm nay là sinh nhật của đại ca nhà bọn em,..."
Thẩm Lãng vừa thấy hai thằng cha này mình tới thì biết party đêm này sẽ càng náo nhiệt hơn rồi!
"Tiểu tổ tông, mặc kệ bọn họ! Chúng ta vào nhà trước!"
Thẩm Lãng đã biết là tối nay chắc chắn không chỉ có hai tên này chạy tới đây, tí nữa chắc chắn sẽ có người tới! Bây giờ nói cược gì thì y cũng cược!
"Sao hai đứa ở ngoài đấy lâu thế?" Tiêu Vũ thấy khó hiểu hỏi.
"Mẹ." Đường Mộ vào nhà lập tức chào hỏi Tiêu Vũ.
"Mẹ, tụi nó tập trung hết ở ngoài cổng lớn!"
"Tiểu Mộ sao vậy? Sao con lại ngồi xe lăn?!"
Vừa thấy Đường Mộ lại ngồi trên xe lăn, ý cười trên miệng Tiêu Vũ ý cứng lại.
"Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là Mộ hơi choáng váng một chút, không muốn đi đường thôi! Mẹ đừng lo lắng!"
Thẩm Lãng vừa nghe thì nhanh chóng giải thích.
"Ra là vậy! Không có việc gì thì tốt! Làm mẹ sợ muốn chết, hai đứa mau vào nhà đi! Cả nhà đều ăn cơm chiều hết rồi, hai đứa mau tới ăn đi kẻo đói..."
"Mẹ, ông nội, ba với các thúc đâu?"
Thẩm Lãng vừa vào nhà thì không thấy các bậc cha chú nhà mình đâu, sửng sốt hỏi.
"Ông nội con, ba với các thúc con đi dự tiệc rồi, chắc sẽ về muộn đó, các còn không cần đợi bọn họ đâu, các con muốn chơi thế nào thì chơi!"
Thẩm Lãng vừa nghe Tiêu Vũ nói xong thì cảm thấy y thật sự là không còn gì để nói nữa rồi!!!
__________
Thiệt sự là tui hong nhớ nổi cái gia phả của Thẩm thiếu tướng luôn á @@ nhà gì mà đông zữ zậyyyyyyy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui