Hạ Tư Mộ hết cách, chỉ có thể mang theo vài thứ thức ăn tìm được đi về căn phòng xe buýt.
Mặc dù nơi này rất quỷ quái, nhưng cũng bởi vậy mà việc tìm kiếm thức ăn cũng không quá khó khăn, thậm chí còn có thể thấy thực phẩm tươi ngon.
Có trời mới biết cảm xúc của cô dao động đến mức nào khi tìm được một thùng cam ngọt còn tươi mọng nước.Nói cách khác, bãi rác này giống như một nơi thứ gì cũng sẽ có, thiên kỳ bách quái, chỉ cần Hạ Tư Mộ có năng lực đào bới ra nó.Buổi tối Hạ Tư Mộ ngồi trong căn phòng xe buýt nhìn ra bầu trời đầy sao với ánh trăng sáng nhàn nhạt, sau khi giải quyết bữa tối đơn giản với khoai tây chiên đóng gói và hai quả cam tươi liền đem mọi thứ tìm được trong ngày hôm nay ra suy nghĩ một phen."Thứ nhất, nơi này có sự hỗn loạn nào đó về không gian và thời gian."Việc Hạ Tư Mộ xuyên không đến nơi này không hẳn là không có lý do.
Hẳn là khi vụ nổ do cô kích hoạt xảy ra, cơ thể của cô bị sự hỗn loạn không gian kia kéo đến nơi này, vết thương trong cơ thể có thể là bởi vì vụ nổ bom và bị không gian lúc xuyên qua cắt xé."Thứ hai, có lẽ đây là một hành tinh bị bỏ hoang từ lâu."Hạ Tư Mộ đưa ra giả thiết này bởi vì cô không nhìn thấy rác thải sinh hoạt do sinh vật gây ra, những thứ rác sinh hoạt này mỗi ngày con người hay sinh vật đều sẽ xả ra bên ngoài môi trường.
Nhưng tất cả những rác thải Hạ Tư Mộ tìm thấy đều là những đồ vụn vặt bị gom lại một chỗ rồi tống khứ đi, rất hiếm thấy rác thải sinh hoạt.Một hành tinh bị bỏ hoang ngập tràn rác thải, Hạ Tư Mộ cảm thấy muốn sinh hoạt trên nơi này có lẽ không khó, chỉ hơi gian khổ thôi, vậy mà tại sao nó lại bị từ bỏ?Nếu cô đoán không nhầm thì rác nơi này giống như cô, là bị hút khỏi không gian cũ rồi bị vứt vào nơi này, không hẳn là rác mà còn có thể tính như tài nguyên.
Hành tinh này nếu như được dọn dẹp sạch sẽ còn có thể tính như một hành tinh nhiều tài nguyên, bị bỏ hoang thì thật là đáng buồn."Có lẽ mình nên bắt đầu đổi nghề thôi."Hạ Tư Mộ nghĩ nghĩ như vậy, sau đó liền lên ván sắt nhắm mắt ngủ.
Cô chỉ vừa mới hết bệnh, vết thương trên cơ thể vẫn còn đau nhức hơi rỉ máu, có thể đi dạo một vòng xung quanh chính là nhờ vào tinh thần sắt thép được rèn luyện trong quá trình là một chiến sĩ bậc Gen SS mà thôi.Bắt đầu từ ngày mai, sẽ còn rất nhiều thứ phải làm…..."Mi… là thứ gì!!?"Bàn tay Hạ Tư Mộ nắm chặt lấy một miếng kim loại lạnh lẽo, híp mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật đang trôi nổi trước mặt."Người máy à…"Con người máy bị Hạ Tư Mộ nắm chặt tay không dám vùng vẫy, đôi mắt màu đen to tròn như hai viên ngọc lóe lóe, có vẻ vừa bất ngờ vừa cam chịu một cách ngoan ngoãn.Chuyện này phải quay lại thời gian trước khi Hạ Tư Mộ đi ngủ, cô nghĩ tới người đã chăm sóc bản thân khi ngất đi và bị sốt cao, bởi vậy cô nằm xuống không ngủ, mà lại giả vờ bản thân bị sốt cao mê man, hòng dẫn dụ người kia xuất hiện.Quả nhiên y như Hạ Tư Mộ dự đoán, người kia nửa đêm liền lén lút đem một chiếc khăn lạnh để lên trán Cô, sau đó liền bị Hạ Tư Mộ bắt lấy.Bất ngờ ở đây nó là một người máy, mà không phải con người.""Quả nhiên, nơi này đã không còn dấu vết con người sinh sống nữa rồi."Người máy vô cùng ngoan ngoan giơ bàn tay kim loại phẳng lì còn lại vỗ vỗ lên cánh tay của Hạ Tư Mộ, ý muốn cô thả tay nó ra."Tôi sẽ không chạy trốn, cũng không làm hại con người."Giọng nói máy móc vang lên, giống như giọng nói của một đứa trẻ hiền lành dịu ngoan, có vẻ rất thân thiện.
Hạ Tư Mộ nghe vậy liền buông tay, bởi vì người máy khi được sản xuất ra đích thực sẽ có lập trình không tổn thương nhân loại, thậm chí một số người máy bảo an còn sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nhân loại.Người máy sau khi được thả ra liền đi tới một chiếc thùng y tế hơi cũ, lấy ra bông gạc và thuốc chống nhiễm trùng, sau đó lại trở về trước mặt Hạ Tư Mộ."Con người, cô cần được chăm sóc."Hạ Tư Mộ im lặng một lúc, sau đó đưa cánh tay với phần băng gạc đã hơi đổi máu ra phía nó, người máy ngay lập tức giúp cô thay băng gạc.Cô nhìn phần cơ thể màu trắng bạc đã hơi chuyển màu của người máy, sau đó lên tiếng hỏi:"Người máy, hành tinh này là hành tinh gì, còn có thời gian ở đây là như thế nào?"Nghe thấy câu hỏi của Hạ Tư Mộ, hai mắt của người máy nhấp nháy một chút, sau đó giọng nói non nớt của đứa trẻ một lần nữa cất lên, khiến cho mạch suy nghĩ của Hạ Tư Mộ trong nháy mắt liền đông cứng."Nơi này là Trái đất.
Bây giờ là năm thứ 2001 kể từ sau tận thế, cũng là năm thứ 2000 năm kể từ khi con người cuối cùng lên phi thuyền rời khỏi địa cầu.".