CHƯƠNG 13: Bay nhanh trong đêm tối
Xe ngựa một đường phi nhanh, Bạch Phù bị xóc nảy đến muốn điên, cơ hồ muốn nôn hết bữa tối vừa ăn ra.
Cho dù xe này là do Tưởng Kình Phong chuẩn bị riêng cho nàng, nhiều lần thay đổi, so với xe ngựa bình thường thì thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi cái kiểu chạy bán mạng như vậy được.
Vả lại cơm chiều nàng ăn tương đối nhiều, dạ dày lúc này như “sóng cuộn biển gầm”, khuôn mặt trắng bệch, tái mét, trên trán chảy xuống một tầng mồ hôi lạnh.
Lục Liễu mấy lần muốn nói với Tưởng Kình Phong một tiếng, hỏi hắn có thể đi chậm lại một chút hay không, nhưng lại bị Bạch Phù ngăn lại, không cho nàng mở miệng.
Tưởng Kình Phong là tướng quân của Đại Ngụy, có thể khiến hắn vội vã chạy như điên như vậy, nhất định là xảy ra chuyện vô cùng quan trọng, có khả năng là chiến sự căng thẳng, đi muộn một chút nói không chừng sẽ có nhiều người chết mất.
Bạch Phù không muốn vì chính mình mà gây ra hậu quả như vậy, cho nên không muốn Tưởng Kình Phong vì nàng mà thả chậm tốc độ.
Nàng bảo Lục Liễu lấy cái bô ra, nếu lát nữa thực sự không nhịn được nữa thì nôn vào.
Lục Liễu nhìn mà đau lòng, đỏ mắt đem cái bô ra, kết quả vừa mới lấy, Bạch Phù lập tức ói ra.
Lục Liễu một bên vỗ lên lưng nàng một bên ô ô khóc lóc: “Cô nương không sao chứ? Nếu thật sự chống đỡ không được thì nói một tiếng với tướng quân, bảo ngài dừng lại nghỉ ngơi một chút.”
Bạch Phù vừa nôn vừa xua tay, ý bảo chính mình không có việc gì, nhưng động tĩnh trong xe lại làm kinh động đến người bên ngoài, Tưởng Kình Phong lập tức ghìm dây cương, lệnh cho mọi người đều dừng lại.
Xe ngựa dừng lại, Lục Liễu vội vàng xốc màn xe lên, thò đầu ra nói với Tưởng Kình Phong: “Tướng quân, chúng ta đi quá nhanh, xe ngựa xóc nảy, cô nương chịu không nổi, nôn vô cùng lợi hại.”
Tưởng Kình Phong mặt trầm xuống, xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến vào xe ngựa.
Bạch Phù vừa ở trong xe nôn qua, mặc dù nôn hết vào bô, nhưng trên xe vẫn có thể ngửi thấy mùi, Tưởng Kình Phong lại dường như không ngửi thấy gì nhìn chằm chằm nàng, đi lên trực tiếp nửa quỳ trước người nàng, nâng mặt nàng lên hỏi: “Thế nào rồi? Có thể chịu đựng được không?”
Bạch Phù sắc mặt tái nhợt, mồ hôi trên trán thi nhau lăn xuống, nhưng vẫn cố gắng gật gật đầu: Có thể.
Tưởng Kình Phong nhận được câu trả lời, trong lòng lại không nhẫn tâm để A Phù của hắn chịu khổ như vậy.
“Lục Liễu, ngươi cưỡi ngựa đi.”
Hắn quay đầu nói với Lục Liễu.
Lục Liễu a một tiếng, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vội vàng vàng gật đầu: “Vâng, nô tỳ đi cưỡi ngựa!”
Bạch Phù cả kinh, gấp gáp bắt lấy ống tay áo nàng, rồi trợn mắt nhìn Tưởng Kình Phong: Ngươi sao lại có thể để nàng cưỡi ngựa? Lỡ ngã xuống thì phải làm sao!
Tưởng Kình Phong biết nàng đang lo lắng cái gì, kéo tay nàng lại trầm giọng giải thích: “Nàng yên tâm, ta đã cho người dạy Lục Liễu cưỡi ngựa, nàng ấy sẽ không bị ngã.”
Lục Liễu ở bên lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, cô nương yên tâm đi, nô tỳ lúc trước đã học cưỡi ngựa, tài cưỡi ngựa cũng rất tốt.”
Nói xong không đợi Bạch Phù kịp phản ứng, đã đi xuống xe ngựa.
Tưởng Kình Phong cho người dọn dẹp bô sạch sẽ, rồi nhanh chóng lấy nước lau mặt cho Bạch Phù, lúc này mới phân phó xuống tiếp tục khởi hành, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp tục chạy.
Bạch Phù vừa mới còn không hiểu được hắn vì sao lại để cho Lục Liễu cưỡi ngựa, chính mình lại ngồi trong xe với nàng, chờ xe ngựa bắt đầu chạy, Tưởng Kình Phong liền đem nàng ôm vào ngực, nàng mới hiểu được.
Xe ngựa xóc nảy, Tưởng Kình Phong dùng hai cánh tay đỡ lấy nàng, giảm bớt mức độ chấn động của xe.
Đôi mi thanh tú của Bạch Phù nhíu lại, lắc lắc thân mình muốn xuống dưới, Tưởng Kình Phong lại càng ôm chặt hơn, cọ cọ vào trán nàng nói: “Ngoan, đừng nhúc nhích, ta biết nàng không muốn để ta chạm vào, nhưng ta có việc gấp cần nhanh chóng lên đường, không thể dừng lại, nàng trước chịu khó một chút, đợi đến nơi ta sẽ thả nàng ra.”
Nhưng mà cứ như vậy ngươi sẽ mệt chết mất. Bạch Phù nhíu mày nhìn hắn.
Tưởng Kình Phong không biết suy nghĩ của nàng, cứ tiếp tục ôm lấy không buông, hô hấp trầm ổn truyền tới bên tai Bạch Phù.
Bạch Phù vừa mới nôn, sớm đã mệt nhọc không chịu được, cũng không còn cảm giác xóc nảy nữa, không bao lâu bắt đầu thấy buồn ngủ.
Nàng muốn bảo trì thanh tỉnh, cố gắng hết sức chống đỡ thân thể, không gia tăng thêm gánh nặng cho Tưởng Kình Phong, nhưng thân thể thực sự quá mỏi mệt, mí mắt trên dưới như đánh nhau, bất tri bất giác “bắt tay giảng hòa”, rồi dính chặt vào nhau không rời.
Lần nữa mở mắt ra đã không biết thời gian trôi qua bao lâu rồi, xe ngựa vẫn tiếp tục đi như tên bắn, một chút dấu hiệu dừng lại cũng không có.
Tưởng Kình Phong cúi đầu nhắm mắt, tựa hồ như đang ngủ, cánh tay vẫn như cũ đem nàng nhẹ nhàng ôm lấy, từ đầu đến cuối cũng không buông ra.
Bạch Phù thấy thế còn tưởng rằng mình ngủ không bao lâu, nhưng khi thấy màn che bay lên bay xuống mới phát hiện ra trời đã sáng rồi, hiển nhiên đã đi cả một đêm.
Hắn.......... Hắn cứ như vậy ôm nàng cả đêm?
Bạch Phù theo bản năng giãy giụa muốn đứng lên, Tưởng Kình Phong nửa tỉnh nửa mê cho là mình không ôm vững, vội vàng giữ chặt cánh tay: “Không có việc gì, ta sẽ ôm chặt, không để nàng ngã đâu.”
Thanh âm nói chuyện có chút khàn khàn, vẻ mặt còn đang ngái ngủ, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Ngươi thả ta xuống! Ta có thể tự ngồi, không cần ngươi ôm!
Bạch Phù tiếp tục giãy giụa, Tưởng Kình Phong cho là mình không ôm nàng đúng cách, làm nàng sinh khí, vội lên tiếng giải thích: “Ta vừa mới ngủ, có thể ôm không chặt, nàng đừng tức giận, ta không ngủ, nhất định sẽ không để nàng bị ngã.”
Bạch Phù nhìn hắn hồi lâu, cũng không biết nên tức giận hay nên thế nào, trong lòng lại lần nữa vì bản thân không thể nói chuyện mà buồn bực, khó chịu.
Hai năm trước, khi nàng bắt đầu không thể phát ra âm thanh cũng đã từng buồn bực như vậy.
Nhưng mà vào lúc này, nàng lại vì mình không thể nói chuyện, vì không thể làm cho Tưởng Kình Phong hiểu được ý mình mà buồn bực.
Bạch Phù chỉ chỉ cánh tay của hắn, cố gắng đem ý tứ của mình biểu đạt rõ ràng.
Ngươi, cánh tay, mỏi hay không?
Tưởng Kình Phong suy nghĩ nửa ngày, mới đại khái đoán được, trong lòng vui vẻ: “Nàng muốn hỏi ta có mệt hay không?”
Ừm!
Bạch Phù gật đầu.
Tưởng Kình Phong cười lớn, cúi đầu cọ cọ vào hai gò má nàng: “Không mệt, ôm A Phù làm sao mệt được.”
Hắn tối hôm qua cưỡi ngựa rất lâu, cả khuôn mặt đều dính bụi đất, Bạch Phù nửa ghét bỏ nửa đem hắn đẩy ra, lại bắt đầu khoa chân múa tay: Đem ta buông ra, ngươi nghỉ ngơi một lát đi.
Ý này của nàng có chút phức tạp, Tưởng Kình Phong nhìn vẫn không rõ, nhưng nhìn nàng giãy dụa muốn xuống hắn liền hiểu.
“Không được, nàng nhịn một chút, sáng mai liền tới rồi, tới nơi ta liền để nàng xuống.”
Hắn trầm giọng trấn an.
Bạch Phù vô lực lật người xem thường: Ngươi sẽ không tính toán ôm như vậy đến sáng mai đi? Ngươi còn muốn giữ lại hai cánh tay này hay không vậy?
Nhưng vô luận nàng khoa chân múa tay như thế nào đi nữa, Tưởng Kình Phong cũng không buông tay, nàng không còn cách nào, đành quay người, lôi hòm thuốc tới, từ bên trong lấy ra một lọ rượu thuốc.
Tưởng Kình Phong lúc này mới hiểu được, phát ra tiếng cười trầm thấp: “Nàng muốn bôi rượu thuốc cho ta?”
Ừ.
Bạch Phù lại gật đầu.
Tưởng Kình Phong cảm thấy trong lòng dâng lên một trận ấm áp, làm hắn muốn tan chảy, thanh âm phát ra càng nhu hòa: “Không có việc gì, ta thật sự không mệt, nàng rất nhẹ.”
Có nhẹ cũng là mấy chục cân, cứ ôm cả đêm như vậy làm sao không mệt cho được!
Bạch Phù tức giận chọc chọc người hắn, thả ta xuống nhanh lên.
Tưởng Kình Phong mặc dù cố chấp, lại thích nàng quan tâm hắn như vậy, rốt cuộc vẫn đem nàng thả xuống dưới, ngây ngô cười nói: “Trước xoa rượu thuốc cho ta, xoa xong ta lại ôm nàng.”
Bị hắn thả xuống nàng cố sức ngồi vững, xốc ống tay áo hắn lên, lấy rượu thuốc xoa lên cánh tay và khuỷu tay hắn.
Tưởng Kình Phong tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng cánh tay giữ nguyên tư thế như vậy cả đêm, làm sao có thể không bị ảnh hưởng gì được, cứng ngắc cả nửa ngày mới miễn cưỡng cử động tự nhiên được.
Bạch Phù cẩn thận xoa rượu thuốc cho hắn, lực nhẹ nhàng vô cùng thuần thục, không bao lâu Tưởng Kình Phong liền cảm thấy cánh tay vô cùng thoải mái.
Xoa xong rượu thuốc, Bạch Phù lại cảm thấy khó chịu đứng lên.
Xe ngựa vẫn luôn chạy, Tưởng Kình Phong không có giúp nàng chống đỡ, cảm giác xóc nảy vô cùng khó chịu.
Nhưng nàng cũng không muốn để Tưởng Kình Phong ôm mình, cho nên kiên trì ngồi một lúc, đến khi chống đỡ không được nữa, mới để Tưởng Kình Phong ôm vào trong ngực.
Ai ngờ Tưởng Kình Phong mới đem nàng ôm trở về không được bao lâu, Bạch Phù chợt nghe thấy thanh âm ùng ục.
Thanh âm này tuy không rõ ràng bằng tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe chuyển động, nhưng Bạch Phù vẫn có thể nghe được, giương mắt nhìn về phía Tưởng Kình Phong, chỉ chỉ bụng hắn: Ngươi đói bụng?
Tưởng Kình Phong tối hôm qua bởi vì cùng Bạch Phù giận dỗi, vẫn chưa ăn gì, sau lại vội vàng lên đường, bụng sớm trống rỗng, làm sao có thể không đói cho được.
Nhưng hắn vừa đem nàng ôm đến, giờ mà lại buông ra để nàng tự ngồi, nàng nhất định sẽ vô cùng khó chịu, cho nên hắn không suy nghĩ liền lắc đầu: “Không đói.”
Kèm theo đó là âm thanh ùng ục vang lên, làm giảm đi sức thuyết phục của lời vừa nói.
Bạch Phù vùng vẫy muốn đi xuống, để hắn trước ăn một chút đồ, Tưởng Kình Phong không chịu, ôm càng chặt.
Bạch Phù không có cách nào khác, đàng phải kéo cái hộp mà Lục Liễu chuẩn bị cho nàng tới, mở ra lấy một chút điểm tâm đưa cho hắn.
Hương vị ngọt ngào của điểm tâm truyền tới bên môi, Tưởng Kình Phong sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, ngực lại lần nữa phập phồng lên xuống.
A Phù của hắn thế nhưng lại đút điểm tâm cho hắn, mặt trời mọc phía tây rồi sao?
Cũng không quản mặt trời rốt cuộc từ hướng nào mọc lên, hành động này của Bạch Phù không thể nghi ngờ chính là lấy lòng hắn.
Hắn cười cười há miệng cắn một cái, từng miếng từng miếng nhét vào miệng, để Bạch Phù đút nửa ngày mới ăn xong.
Bạch Phù biết sức ăn của hắn lớn, một chút điểm tâm cũng không thể no được, nên cho hắn ăn rất nhiều.
Tưởng Kình Phong ăn liên tục, thẳng đến khi phát hiện điểm tâm trong hộp đã vơi đi hơn phân nửa, mới lập tức ngừng lại.
“Ta no rồi, A Phù, nàng ăn đi.”
Ra đi vội vàng, hắn cùng thuộc hạ chỉ tùy tiện đem theo một ít lương khô, chỉ mình Bạch Phù mới có điểm tâm.
Hắn nếu ăn hết, Bạch Phù phải cùng bọn họ ăn những thứ lương khô cứng ngắc đó.
Hắn không nỡ để Bạch Phù chịu khổ, cho nên mặc dù chút điểm tâm kia không thể lấp đầy chiếc bụng của hắn, hắn cũng không tiếp tục ăn.
Bạch Phù thấy hắn nói đã no rồi, liền cầm lấy một miếng ăn vào, ăn được một miếng liền không ăn nữa.
“Ăn ít như vậy sao được? Lại ăn thêm một ít nữa đi.”
Tưởng Kình Phong cau mày nói.
Bạch Phù chỉ vào bụng khoát tay áo: Khó chịu, ăn không vô.
Trong bụng nàng giờ tuy rằng cũng trống rỗng, nhưng bởi vì một đường xóc nảy, trong bụng vô cùng khó chịu, căn bản không muốn ăn gì, cho nên cái gì cũng ăn không vô.
Huống hồ nàng sợ ăn nhiều vào, sẽ nôn ra hết như tối qua, vì vậy mặc cho Tưởng Kình Phong có khuyên gì đi nữa, cũng không ăn thêm miếng nào.
……………………………………………
Sáng sớm hôm sau, đoàn người đến một sơn cốc.
Tần Nghị mang theo mười mấy người nấp vào bụi cỏ, nhìn thấy người tới liền lập tức hô lên, từ bụi cỏ đi ra, miễn cho thình lình xuất hiện dọa đến đối phương.
Mọi người nhìn thấy bọn họ, đều dừng lại.
Trong xe ngựa Bạch Phù đang ngủ say, Tưởng Kình Phong cẩn thận đem nàng buông xuống, lấy tấm chăn mỏng đắp lên cho nàng, lúc này mới tiêu sái đi xuống.
“Lục Liễu, ngươi đi chiếu cố A Phù.”
Hắn nhìn đến vẻ mặt trắng bệch của Lục Liễu nói.
Lục Liễu đồng ý, khập khiễng leo lên xe ngựa, ngồi xuống bên cạnh Bạch Phù.
Tưởng Kình Phong quay đầu nhìn về phía Tần Nghị, nói chính sự: “Thế nào rồi? Mạc Giang đã chết rồi sao?”
“Hình như vẫn chưa chết.” Tần Nghị cẩn thận đáp, “Nơi này địa hình hiểm yếu, toàn bộ hẻm núi đều chỉ có một lối ra, Mạc Giang nếu là đã chết, những người đuổi giết hắn hẳn là từ nơi này đi ra mới đúng. Nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy có người đi ra, vậy hắn chắc chắn còn chưa chết.”
Tưởng Kình Phong gật đầu, hoạt động một chút cánh tay: “Hắn tốt nhất là chưa chết, bằng không liền phiền toái.”
Nói xong liền xoay người lên ngựa, vững vàng cầm lấy dây cương: “Ngươi dẫn người ở đây coi chừng A Phù, bảo vệ tốt nàng, nhất định không xảy ra nửa điểm sơ xuất. Nếu có người từ hẻm núi này đi ra, ngoại trừ Mạc Giang cùng người của chúng ta, giết không cần hỏi.”
“A?”
Tần Nghị vẻ mặt lờ mờ.
“Tướng quân, đội ngũ đuổi giết Mạc Giang có ít nhất hai mươi mấy người, ngài cùng huynh đệ cả đêm đi tới, hẳn đã mệt mỏi không chịu nổi, theo lý........ Nên là để thuộc hạ cùng ngài dẫn người đi giết địch, bọn họ ở lại chỗ này mới phải a.”
Hắn chỉ vào hơn mười người mặt mày dính đầy bụi đất phía sau Tưởng Kình Phong.
Tưởng Kình Phong trầm mặt xuống: “Mạc Giang quan trọng, có thể quan trọng hơn A Phù của ta sao?”
Cái này........
Dường như.........
Rất có đạo lý.
Được rồi, ngài thắng!
Tần Nghị chắp tay: “Vâng, thuộc hạ tuân lệnh.”
Mười mấy người đi theo bên hắn không biết A Phù là ai, khuôn mặt hiện lên biểu tình như thấy quỷ: Chuyện gì vậy? Tướng quân có phải lại điên rồi hay không?