CHƯƠNG 14: Bỗng nhiên thích sạch sẽ
Tưởng Kình Phong tất nhiên là không điên, không những không có điên, mà còn vô cùng tỉnh táo.
Những người truy sát Mạc Giang ba ngày trước đã từ chỗ này đi vào sơn cốc, ba ngày qua nhất định ngày đêm không ngừng nghỉ truy tìm tung tích của Mạc Giang.
Thời gian ba ngày hai bên hình như cũng không hề chạm trán, bằng không bọn sát thủ tìm không thấy người, nhất định sẽ lo lắng Mạc Giang chạy mất rồi, sẽ tới trước hẻm núi xem có dấu vết rời đi hay không.
Nếu Tần Nghị không có nhìn thấy kẻ nào đi ra, chứng tỏ hai bên cắn lấy nhau không rời, ngươi đuổi ta chạy, bọn sát thủ cũng biết rõ phương hướng Mạc Giang chạy.
Mà bên người Mạc Giang đều là “ngọa hổ tàng long”, sát thủ cho dù đánh úp bất ngờ, từng bước đem bọn hắn ép đến nơi này, vẫn không thể một kích đánh chết, cứ thế kéo dài đến ba ngày cũng không có kết quả.
Như vậy, hiện tại trong sơn cốc hai phe nhân mã đều bị tổn hại, đã vô cùng mệt nhọc, hơn hai mươi sát thủ mà còn lại mười mấy người đã là không tồi rồi.
Tưởng Kình Phong tuy chỉ mang theo hơn mười người, hơn nữa gần hai ngày chạy gấp rút trong đêm, nhưng so với những người trong đó thì vẫn còn rất tốt. Cho nên dù không thể ở trong sơn cốc xử gọn bọn sát thủ, cũng có thể đem bọn chúng đuổi tới cửa sơn động, để Tần Nghị ngăn ở đây giết chúng không kịp trở tay.
Vì vậy, bất luận là xuất phát từ việc cứu Mạc Giang, hay là bảo vệ Bạch Phù, để đám người Tần Nghị ở lại đây là biện pháp tốt nhất.
Sau khi an bài mọi việc, Tưởng Kình Phong liền không chút do dự dẫn người đi vào sơn cốc, Bạch Phù vẫn như cũ ngủ yên trong xe, chuyện phát sinh bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Khe núi sâu thẳm, bụi gai dày đặc, muốn tìm được hai nhóm người kia căn bản không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhưng cũng may hai nhóm người một đường vừa đi vừa đấu, trên đường để lại rất nhiều dấu vết, thậm chí cũng không thiếu vết máu cùng tử thi, việc tìm kiếm cũng trở nên dễ dàng hơn.
Tưởng Kình Phong dọc đường tính toán số lượng thi thể, đi đến nửa đường liền hoàn toàn yên tâm.
Có hơn mười thi thể che mặt, nói cách khác, sát thủ nhiều nhất cũng chỉ còn khoảng mười người.
“Tăng nhanh tốc độ.”
Hắn trầm giọng hạ lệnh, cưỡi ngựa dẫn đầu, nhanh chóng giục ngựa chạy đi.
Ước chừng đến giờ Mùi, bọn họ ở một nơi đất bằng phẳng đụng phải hai bên nhân mã đang chém giết lẫn nhau.
Mạc Giang hơn bốn mươi tuổi bị khoảng năm người thủ hộ bên trong, nhìn qua trên người đã bị trọng thương.
Sáu bảy sát thủ che mặt vây lấy bọn họ, hai mắt đỏ ngầu toàn lực chém giết, bộ dạng thề sống chết muốn ở chỗ này đem đầu Mạc Giang lấy xuống.
Tiếng vó ngựa của đoàn người Tưởng Kình Phong kinh động bọn họ, hai bên có phát hiện ra, nhưng lại không dừng lại, bởi vì không ai biết bọn họ tới giúp bên nào, cho nên đều dùng hết toàn lực đem người trước mắt giải quyết, miễn cho để bọn họ gia nhập cuộc chiến, gây bất lợi cho bên mình.
Tưởng Kình Phong nhìn về phía mấy tên sát thủ, nhếch môi cười cười, hô to một tiếng: “Lưu tướng quân.”
Thanh âm kinh miệt, không chút để ý, giống như không có tiếng động nói “Nghĩ rằng che mặt liền không ai nhận ra sao? Ngu xuẩn!”
Bóng dáng của một người trong đám sát thủ đông cứng, ngay sau đó càng dùng sức bổ đao về phía Mạc Giang, lại lần nữa bị tâm phúc của Mạc Giang cản lại.
Tưởng Kình Phong vừa nghĩ tới chính là bọn họ làm hại A Phù khổ sở trên đường hai ngày, trong lòng liền cảm thấy bực bội, khoát tay áo lên: “Giết.”
Đám người theo phía sau không chút do dự trên lưng ngựa giơ cung tiễn lên, tựa hồ hoàn toàn không biết đối phương cũng là tướng quân của Đại Ngụy, thậm chí so với chức quan so với tướng quân nhà mình cao hơn, mặt không chút biểu tình giương cung ngắm bắn.
Người được gọi là Lưu tướng quân ngàn lần không nghĩ tới hắn nhận ra thân phận của mình vẫn dám ra tay, gân xanh trên trán nổi lên, một bên đỡ lấy kiếm, một bên hô lớn: “Tưởng Kình Phong! Ngươi dám!”
Tưởng Kình Phong cười ha ha: “Một người điên như ta có gì mà không dám? Giết!”
Ra lệnh một tiếng, tiễn liền lập tức được bắn đi.
Lưu Tử Nghị cũng đồng thời hô lên một tiếng “Rút lui”, nhưng lúc này muốn đào tẩu, làm sao còn kịp nữa, trong nháy mắt bảy người ngã xuống hết bốn người, còn lại ba người trên thân cũng bị trúng tên, bất quá khó khăn lắm mới tránh được chỗ trí mạng mà thôi.
Thuộc hạ Tưởng Kình Phong lại lần nữa giương cung, một trận tiễn được bắn ra, trong ba người cũng chỉ có Lưu Tử Nghị dựa vào người của đồng bọn làm lá chắn trốn đi, hai người còn lại đều bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
“Hừ!”
Tưởng Kình Phong phun ra một ngụm nước bọt: “Đúng là con mẹ nó mất mặt!”
Nói xong lập tức phi ngựa chạy tới, đuổi theo những người muốn chạy, rút bội đao ra, khua đao muốn phía gáy chém đến.
Ai ngờ mắt thấy lưỡi đao rơi xuống cổ Lưu Tử Nghị, lại mạnh mẽ thu lại, mục tiêu vừa chuyển, liền sượt qua bên gáy hắn.
Lưu Tử Nghị chỉ cảm thấy tiếng gió gào thét bên tai, một đạo ngân quang chợt lóe lên trước mắt, chân hắn liền mềm nhũn, bùm một tiếng quỳ xuống, yếu ớt ngã lên đất.
Hắn cho là mình đã chết, lại nghe thấy thanh âm của Tưởng Kình Phong vang lên, thấp giọng nói: “Không được không được, góc độ này chém tới máu sẽ bắn lên thân ta, lát nữa lại tắm không sạch sẽ, như vậy liền không thể nào ôm A Phù được.”
Nói xong vẫy vẫy tay với đám Tiểu Cát: “Các ngươi tới giết mấy người này đi, ta sợ bẩn.”
Cái gì???
Đám người Tiểu Cát nhịn không được há miệng thở dốc, cằm suýt chút nữa rơi xuống đất.
Lưu Tử Nghị nằm trên mặt đất hai mắt trợn trừng, chống nửa thân người dậy bắt lấy chân Tưởng Kình Phong: “Ngươi...... Ngươi lại dám nhục nhã ta như vậy!”
Hắn vừa chạm tới, Tưởng Kình Phong liền lập tức đem hắn đá văng ra, cúi đầu nhìn, ống quần đã bị dính máu, nhất thời vô cùng tức giận.
“Con mẹ nhà ngươi!”
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đao cầm trong tay cũng không dùng, trực tiếp một cước hung hăng đá lên người Lưu Tử Nghị.
Lưu Tử Nghị liên tục bôn ba nhiều ngày, trên người cũng có không ít vết thương, sớm đã kiệt sức, vừa nãy bất quá gắng chống đỡ chạy trốn mà thôi.
Giờ phút này hắn bị bàn chân to lớn liên tục giẫm lên, không bao lâu liền phun ra một búng máu.
Búng máu này lại rơi trên giày của Tưởng Kình Phong, Tưởng Kình Phong phẫn nộ: “Ngươi còn dám hộc máu?”
Nói xong đạp càng ác liệt hơn, đám người Mạc Giang ở cách đó không xa liên tục nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn
Thẳng đến khi người dưới chân đã chết, ngực bị lõm xuống vô cùng quỷ dị, thân thể vặn vẹo ngồi trên đất, Tưởng Kình Phong mới thở phì phò dừng lại.
Thở dốc như vậy không phải vì mệt, mà là bị làm cho tức giận.
Y phục bị dơ rồi, vóc người của hắn lại khá cường tráng, thuộc hạ của hắn thì không có ai có vóc dáng xấp xỉ hắn để đổi, quần áo thay lại ở hết trên xe ngựa.
Thật đúng là tức chết mất!
Tiểu Cát nơm nớp lo sợ dắt ngựa đi tới: “Tướng quân, thi thể này........ nên xử lý như thế nào? Chúng ta dùng tiễn của doanh trại, rất dễ bị tra ra dấu vết.”
“Băm ra cho chó ăn!”
Tưởng Kình Phong nổi giận đùng đùng ném lại một câu, xoay người bước đi, chiến mã của hắn cứ thế đuổi theo sau.
“Tưởng tướng quân!”
Mạc Giang được người đỡ lên bỗng lên tiếng gọi hắn lại, nghi ngờ thấp giọng hỏi: “Ngài có phải là......... người của hắn?”
Tưởng Kình Phong nhíu mày: “Ai?”
Mạc Giang đánh giá vẻ mặt của hắn, tìm tòi nghiên cứu muốn biết thật giả, lại không thể nhìn ra cái gì, chỉ có thể hỏi một vấn đề khác: “Ngài là quan, ta là thổ phỉ, ngài vì cái gì lại cứu ta?”
Tưởng Kình Phong mày thoáng giãn ra, nhìn hắn nghiêm mặt đáp: “Ta là tướng quân của Đại Ngụy, ngươi chết rồi, đối với Đại Ngụy cũng không có ích lợi gì, cho nên ta cứu thôi.”
Mạc Giang giật mình, lát sau bỗng cảm thấy vấn đề kia không quan trọng.
Mặc kệ hắn là người của ai, chỉ cần lòng hướng về Đại Ngụy là đủ rồi.
“Đa tạ tướng quân.”
Mạc Giang chắp tay, hướng Tưởng Kình Phong cáo từ.
……………………………………………
Bạch Phù ở trên xe ngựa ngủ cũng không lâu, Tưởng Kình Phong sau khi rời đi hơn nửa canh giờ nàng liền tỉnh, lại thấy Lục Liễu ghé vào một bên sườn ghế thiêm thiếp ngủ, bộ dáng dường như vô cùng mệt mỏi.
Cũng đúng, cưỡi ngựa lâu như vậy, làm sao không mệt cho được chứ?
Nàng cũng không có làm kinh động Lục Liễu, nhẹ nhàng ngồi dậy, xốc màn xe lên nhìn ra bên ngoài.
Xe ngựa lúc này đã dừng lại, người đứng bên ngoài xe cũng không như trước, mà là Tần Nghị cùng vài người nàng chưa từng gặp qua.
Mấy người này rõ ràng cũng là thuộc hạ của Tưởng Kình Phong, thấy nàng nhô đầu ra, theo bản năng quay đầu nhìn lại, rồi lại vội vàng quay trở về.
Thì ra đây là A Phù cô nương.
Thì ra bộ dạng A Phù cô nương là như vậy.
Xinh đẹp như vậy, vừa nhìn liền biết là tướng quân theo đuổi.
Trong lòng mọi người toát ra đủ loại ý nghĩ.
Bạch Phù chợt nhìn thấy nhiều gương mặt lạ như vậy, còn là những bộ mặt than trên người mang theo bội đao, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Rụt cổ nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của Tưởng Kình Phong, cũng may Tần Nghị nhìn thấy nàng, cười đi tới.
“Cô nương tỉnh rồi?”
Bạch Phù gật gật đầu, dựng thẳng ngón tay suỵt một tiếng, ý bảo hắn nhỏ giọng một chút, không cần đánh thức Lục Liễu đang ngủ trong xe.
Tưởng Kình Phong đâu?
Nàng chỉ chỉ nơi Tưởng Kình Phong vốn ngồi trong xe, lại một bộ dạng khoa chân múa tay.
Tần Nghị hạ giọng đáp: “Tướng quân đi vào sơn cốc phía trước cứu người, mới vừa đi không bao lâu, nhanh thì phỏng chừng đến chiều liền ra, chậm thì khoảng một hai ngày.”
Cứu người?
Bạch Phù theo phương hướng ngón tay của hắn nhìn lại, trước mắt là sơn cốc rừng cây rậm rạp, căn bản thấy không rõ bên trong có người hay không.
Nàng muốn hỏi Tần Nghị vì sao bọn hắn không cùng theo vào trong? Bên trong có nguy hiểm hay không?
Lại nghĩ lại Tần Nghị nhất định ở lại bảo vệ nàng, mà vấn đề thứ hai nàng hỏi Tần Nghị cũng không hiểu, đành phải lùi vào trong xe ngựa yên lặng chờ Tưởng Kình Phong.
Không biết qua bao lâu, Lục Liễu vẫn như cũ không tỉnh, Tưởng Kình Phong cũng chưa có trở về, sắc trời vẫn còn sáng, Bạch Phù lại cảm thấy thời gian như đã trôi qua mấy ngày đêm.
Chân nàng đều đã tê rần, cuối cùng mới nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng xốc màn xe lên nhìn ra ngoài.
Người quay về lại chỉ có một thuộc hạ của Tưởng Kình Phong, mang theo ba người toàn thân là máu cho họ hai con ngựa để bọn họ rời đi.
Bạch Phù tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán ra đó là người Tưởng Kình Phong muốn cứu, người hiện tại cứu về rồi, vậy Tưởng Kình Phong đâu?
Chẳng lẽ bên trong còn có những người khác cần phải cứu, cho nên hắn còn chưa đi ra?
Bạch Phù tiếp tục bất an chờ đợi, thẳng đến tất cả mọi người đều lục đục quay lại, mà Tưởng Kình Phong vẫn chưa trở về.
Mà khi Tần Nghị đến đây, bảo nàng lấy một bộ y phục sạch sẽ từ trong bọc của Tưởng Kình Phong ra đưa cho hắn.
Bạch Phù sửng sốt, phản ứng đầu tiên trong lòng là Tưởng Kình Phong đã chết?
Bằng không vì cái gì những người khác đều đã trở lại, mà chỉ có hắn là không trở về, còn muốn lấy xiêm y sạch sẽ mang đi?
Đây không phải là chuyện cần làm cho người đã chết vào quan tài sao?