Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 16: Lộ ra manh mối
Người trong lòng ngẩn ra, dường như bị những lời này dọa phải.
Lo lắng cho hắn?
Nàng vậy mà lo lắng cho hắn?
Lo lắng hắn có gặp nguy hiểm, có bị thương hay không?

Ý nghĩ này mới hiện lên, Bạch Phù theo bản năng lắc đầu, cũng không biết là cho bản thân hay Tưởng Kình Phong xem.
Không có! Không có không có không có! Ta mới không có lo lắng cho tên hỗn đản nhà ngươi!
Nhưng mà mặc kệ nàng lắc đầu như thế nào, Tưởng Kình Phong cũng giống như không phát hiện, thanh âm vẫn như cũ mang theo ý cười: “Ta thay quần áo là vì lúc ở trong sơn cốc bị làm dơ, trên người cũng không có bị thương, nàng yên tâm.”
Yên tâm? Ta đương nhiên yên tâm rồi! Ta đều tận mắt thấy qua, còn có thể lo lắng cái gì!
Vừa nghĩ tới lúc nãy mình nhìn thấy hai cái chân dài, cùng với...........
Bạch Phù liền hận không tìm thấy cái hố để chui vào, không bao giờ muốn chui ra nữa.
Ngươi buông ta ra! Buông ra có nghe hay không!
Tưởng Kình Phong tự nhiên nghe không được, chẳng qua thấy tay nàng lại chọc chọc đến, nên phải nới lỏng cánh tay, nhưng cũng không có hoàn toàn buông ra để nàng có cơ hội đào tẩu.
“Trời hôm nay sợ chút nữa sẽ mưa, nhanh quay về xe ngựa thôi, chúng ta phải tới Lê thành trước khi trời tối, bằng không sẽ phải hạ trại ở ngoài.”
Lưu Tử Nghị trong hoàng cung là người được gọi là Chân Long Thiên Tử, hắn xuất hiện ở đây truy sát Mạc Giang, nhất định là phụng lệnh của vị kia.
Tưởng Kình Phong không báo trước đã mang theo nhiều nhân mã tới, còn trực tiếp giết chết Lưu Tử Nghị, cứu Mạc Giang, vị kia ở kinh thành chắc cũng đã biết, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, phế bỏ chức quan của hắn áp giải về kinh, khởi binh vấn tội.
Cho nên hắn không chỉ đem thi thể xử lý sạch sẽ, trên đường về kinh cũng phải đặc biệt cẩn thận, không thể lại mang theo nhiều người đi rêu rao, càng không thể ở trạm dịch.
Nếu không quan viên ở trạm dịch sẽ đem tin tức hắn xuất hiện ở đây truyền ra ngoài, vị kia ở kinh thành nhất định sẽ nhân lấy cơ hội này gây khó dễ cho hắn.
Nhưng gần đây trừ bỏ trạm dịch thì không có nơi nào ở nữa, nếu không muốn ở ngoài dầm mưa, vậy cũng chỉ có thể ra sức thúc ngựa đến Lê thành.
Bạch Phù cũng không biết lợi và hại trong việc này, nhưng nàng giương mắt nhìn bầu trời âm u, vẫn là không tránh cái ôm của Tưởng Kình Phong, chậm chạp quay về xe ngựa.

Tưởng Kình Phong theo sát cũng muốn đi lên, kết quả vừa mới vén rèm lên đã bị một cước đạp trở về, trước ngực hiện lên một dấu giày đen thui, xiêm y vừa mới thay không bao lâu giờ đã bẩn lại.
Mấy người xung quanh hoảng sợ, nghĩ rằng tướng quân nhà mình sẽ nổi cơn tức giận, ai ngờ ngay sau đó đã thấy hắn không có việc gì cười cười, đưa tay phủi vết bẩn trước ngực, nói: “Được rồi, nàng không muốn ta lên ta liền không lên, trên đường trở về cũng không xóc nảy như trước, nàng tự mình ngoan ngoãn ngồi là được.”
Nói xong liền xoay người lên ngựa.
Mấy người bị dọa đến nửa ngày mới đem miệng khép lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đám người Tần Nghị và Tiểu Cát, trên đỉnh đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
Tần Nghị khoát tay áo, thầm nghĩ cái này thì tính là gì? Các ngươi còn chưa thấy qua thời điểm tướng quân bị cô nương đánh cho thâm mắt đâu.
Hơn nữa, các ngươi thật sự nghĩ rằng tướng quân thích sạch sẽ? Hắn thay quần áo còn không phải là vì để gặp cô nương sao? Cô nương đạp phải mà dám kêu bẩn sao? Đánh là thương mắng là yêu có hiểu hay không! Tướng quân nhìn vô cùng cao hứng kia kìa!
Nhưng những lời này hắn chỉ dám nghĩ ở trong lòng, cũng không dám nói ra, bằng không hắn sẽ bị tướng quân đánh gãy hai cái răng cửa mất.
Những người gần đây không ở bên cạnh Tưởng Kình Phong nên không rõ, chỉ có thể ôm một bụng nghi hoặc lên đường, nửa đường tách khỏi bọn hắn, chia thành tốp nhỏ, theo phương hướng khác lặng lẽ rời đi.
Bọn họ rời đi không bao lâu, bầu trời bắt đầu xuất hiện mưa phùn, tuy rằng không lớn, nhưng lại kéo dài liên tục không chịu ngừng.
Đám người Tưởng Kình Phong ngồi trên lưng ngựa, lại không có đội đấu lạp, không bao lâu cả người liền ướt đẫm, giọt mưa từ trên trán chảy xuống hai gò má.
Thời tiết như vậy không thích hợp để đi đường, nhưng nếu dừng lại, sợ rằng đêm nay sẽ không có chỗ ngủ, cho nên mọi người một chút cũng không thả chậm tốc độ, ngược lại càng chạy càng nhanh, chỉ mong có thể sớm một chút đến Lê thành.
Gần tối, đoàn người rốt cục cũng tiến vào thành.
Vì che giấu tung tích, vừa vào thành bọn họ liền cố ý giả dạng, đem đao kiếm đặt xuống bên dưới xe ngựa, cung tiễn thì dùng thảm che lên, cải trang thành đoàn buôn.
Thủ vệ trông coi cửa thành thu vào một đống ngân lượng, vô cùng vui vẻ để bọn họ vào thành, hoàn toàn không có ngăn trở kiểm tra.
Tưởng Kình Phong vốn muốn dẫn người đến chỗ ở, nhưng vừa đi ngang qua một tiệm thuốc liền dừng lại. Bạch Phù muốn đi mua thuốc, đợi chút nữa đến nơi ở chính mình lại không nói rõ muốn dược gì, phái người đi mua cũng không được, cho nên liền để đội ngũ dừng lại ở đây.
Nàng nhanh chóng mua vài bao dược liệu, số lượng nhiều hơn so với lần trước.
Tưởng Kình Phong không rõ những dược liệu nàng mua lúc trước còn chưa dùng hết đã muốn mua dược mới, bất quá hắn không thiếu tiền, A Phù muốn mua liền mua cho nàng, hắn cũng không để ý, chờ sau khi nàng lên xe ngựa liền phân phó đội ngũ tiếp tục lên đường.
Vừa đi được một khắc đồng hồ, đoàn người ngựa liền dừng lại trước một tòa nhà ở thành đông.
Vừa vào cửa Bạch Phù liền phát hiện, chỗ này với chỗ trước kia nàng ở không giống nhau, không những to hơn nhiều, mà còn vô cùng tráng lệ.
Nhìn qua là biết thường xuyên có người dọn dẹp, mọi cảnh vật đều được bài trí gọn gàng, tinh tế, khác hoàn toàn so với những nơi ở của Tưởng Kình Phong, nhìn qua căn nhà liền biết được chủ nhân của nó sống rất có quy tắc và khá chú trọng sinh hoạt thường ngày.
Cho nên Bạch Phù ngay lập tức xác định, đây không phải nhà của Tưởng Kình Phong, hắn chỉ đi ngang qua nơi này tá túc một đêm.
Quả nhiên, mọi người vừa mới đi qua cổng, một nam nhân ba mươi tuổi tướng mạo nhã nhặn cùng vài hạ nhân đi ra tiếp đón.
“Ngài rốt cuộc cũng đến rồi! Thế nào rồi? Sự tình có thành hay không?”
Người vừa đến liên tục lên tiếng hỏi, đi lại gần mới phát hiện tiểu cô nương nhu thuận trắng trẻo đứng bên cạnh Tưởng Kình Phong, không khỏi sửng sốt: “Đây là.......”
Tưởng Kình Phong cười cười, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Phù: “A Phù nhà ta.”
A Phù là ai? Là cái gì của ngài? Ngài mang theo nàng ta làm gì?
Nam nhân nhíu mày, cảm thấy hắn giới thiệu cũng như không giới thiệu, hoàn toàn vô dụng. 
Hơn nữa dễ nhận thấy cô nương này không thích Tưởng Kình Phong thân cận, cau mày lẩm bẩm đem đầu thoát ra khỏi bàn tay to lớn của Tưởng Kình Phong.
Có điều bây giờ cũng không phải thời điểm nói chuyện này, hắn có chuyện gấp gáp hơn muốn hỏi, nhưng những chuyện kia không thích hợp nói trước mặt tiểu cô nương này.
Tưởng Kình Phong từ trước đến nay đối với Bạch Phù biết gì nói nấy, không nửa lời giấu giếm, trừ chứng bệnh điên của mình ra, chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không thể nói với Bạch Phù cả, cho nên căn bản không nghĩ tới việc này.
Cũng may Bạch Phù xem hiểu ánh mắt người khác, liếc mắt một cái liền biết được người này có lời muốn nói với một mình Tưởng Kình Phong, liền chỉ vào đống dược liệu trong ngực Tần Nghị, lại làm động tác quạt gió.
Tưởng Kình Phong hiểu được: “Nàng muốn sắc thuốc?”
Ừm!
Bạch Phù gật đầu.
Nam nhân vừa nghe, không đợi Tưởng Kình Phong mở miệng liền lập tức tiếp lời: “Ta kêu người dẫn cô nương đến phòng dược.”
Nói xong khoát tay ra hiệu cho hạ nhân phía sau, để hắn đem Bạch Phù đi, cũng căn dặn người hầu hạ chăm sóc nàng, không để chậm trễ.
Bạch Phù không thể nói chuyện liền làm lễ tỏ vẻ đa tạ.
Tưởng Kình Phong nhìn thấy không khỏi có chút kinh ngạc: động tác kia của A Phù, vậy mà không có chút sai sót nào, giống như được gia đình giàu có đặc biệt dạy dỗ, cũng không khác gì so với những tiểu thư nhà quyền quý.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui