Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 17: Tức nước vỡ bờ
Tưởng Kình Phong không rõ nữ nhân ẩn cư trong núi sâu làm sao sẽ biết những loại lễ tiết này, nhưng hắn cũng chỉ hiếu kì một chút mà thôi, chẳng mấy chốc liền đem ý nghĩ đó quăng qua một bên, cùng nam nhân kia đến thư phòng.
Cửa thư phòng đóng lại, đem làn mưa phùn tí tách ngăn trở bên ngoài, cũng ngăn cách luôn thanh âm trong phòng, không để một ai nghe được.
“Thế nào rồi? Cứu được không?”
Vừa vào cửa nam nhân kia liền vội vàng hỏi.

“Cứu được rồi.”
Tưởng Kình Phong xách ấm trà trên bàn lên, tự rót cho mình chén trà, uống xuống hai ngụm.
Nam nhân nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống ghế, vẻ mặt vẫn nặng nề như cũ, so với vừa nãy cũng không tốt lên mấy.
“Hoàng thượng vừa đa nghi vừa độc đoán, khiến triều đình những năm gần đây càng ngày càng suy sụp, giang sơn Đại Ngụy lâm vào nguy cơ. Mà hắn không những không biết hối cải, còn....... còn một mực yêu cầu thu hồi đất đai bị mất của tiền triều, đúng là quá hồ đồ!”
Tưởng Kình Phong nhếch môi cười lạnh, trên mặt mang theo châm chọc, đáy mắt đầy ngưng trọng.
“Hắn vốn không phải là bậc đế vương tài giỏi, từ nhỏ đã đi theo sau Từ Việt, Từ Việt làm cái gì thì hắn làm cái đó, cái gì cũng không bằng Từ Việt nhưng lại luôn muốn vượt qua Từ Việt!”
“Từ Việt một mình đi đến trại của thổ phỉ, ý đồ muốn thu hồi đất, hắn lại nghĩ ra mọi biện pháp đuổi Từ Việt đi khiến mọi chuyện trở thành như vậy!”
“Nhưng ngài xem hắn làm ra những việc gì? Cấu kết với người Hồ, đuổi giết Mạc Giang, đó là việc có lợi cho Đại Ngụy hay sao? Là việc có thể làm cho đất bị mất trở về trong tay Đại Ngụy được sao?”
“Hắn trừ bỏ việc gây thêm phiền phức thì còn có thể làm gì? Con mẹ nó đúng là một phế vật!”
Nam nhân tuy rằng chướng mắt với vị Thiên tử ở kinh thành kia, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, nói chuyện cũng khách khí một chút.
Lời này của Tưởng Kình Phong có thể nói là không có chút lưu tình nào, hận không thể đem người kia từ đầu đến chân dẫm đạp một phen.
Tuy nói hắn xem người đó không khác gì tên phế vật, có điều.....
“Cũng đừng mắng nương của hắn, tiên hoàng hậu cũng không tệ lắm, lúc trước Tam quận thất thủ cũng không phải lỗi của nàng.”
Tưởng Kình Phong nga một tiếng: “Tiên hoàng nếu biết đời sau của hắn làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy, phỏng chừng tức giận mà từ hoàng lăng nhảy ra mất.”
“Ngươi nói xem, đều cùng một nương sinh, tại sao Từ Việt thì rất bình thường, mà hắn lại đần độn đến như vậy?”

Nam nhân nghĩ nghĩ, thận trọng đáp: “Có lẽ đây là tức nước vỡ bờ đi? Ung thân vương thuở nhỏ thông tuệ khác hẳn người thường, đệ đệ này của hắn liền.....”
“Ngu xuẩn hơn heo.”
Tưởng Kình Phong nói tiếp.
Ung thân vương là phong hào của Từ Việt.
Tưởng Kình Phong từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, lại cùng Từ Việt quen biết từ nhỏ, nhiều năm qua việc gọi thẳng tên như vậy đã sớm thành thói quen.
Mà nam nhân này lại không có thân cận với Từ Việt đến như vậy, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng bái phục và kính sợ, cho nên vẫn luôn gọi phong hào của Từ Việt.
Hắn nghe Tưởng Kình Phong nói, cười khổ lắc đầu: “Có lẽ chính là tự tìm rắc rối cho bản thân, nghĩ muốn cùng Ung thân vương ganh đua cao thấp, ngược lại lại rơi vào nông nỗi này.”
Tưởng Kình Phong hừ lạnh: “Mặc kệ là vì gì, thành sự không thấy, bại sự có thừa. Nếu không có hắn gây thêm phiền phức, Từ Việt nói không chừng sớm đã đem Tam quận thu phục.”
Nói đến chuyện này liền nhớ tới chuyện cứu Mạc Giang, ngược lại hỏi: “Ngươi làm sao biết được Mạc Giang bị người đuổi giết?”
Nam nhân nghĩ lại mà sợ nói: “Là tin tức từ nội gián bên người hoàng thượng truyền đến, chỉ là hắn cũng chỉ nghe được phong thanh, không có rõ ràng.”
“Thời điểm ta thu được tin tức cũng có chút muộn, chờ điều tra rõ ràng hành tung của Mạc trại chủ cũng càng muộn hơn, còn chưa nghĩ ra biện pháp lén lút báo tin cho Mạc trại chủ, đám sát thủ đã tìm được hắn.”
“Ta thấy nơi đám sát thủ mai phục cách nơi này không xa, liền tính toán chính mình nghĩ cách cứu viện, kết quả đúng lúc gặp phải Tần Nghị được ngài phái tới truyền tin, lại nghe hắn nói ngài ở ngay gần đó, liền cho thuộc hạ ra roi thúc ngựa đưa tin tức đến cho ngài.”
Tưởng Kình Phong gật gật đầu: “Ngài ở đây liên quan đến thuế ruộng và quân nhu của Từ Việt, không nên tùy tiện điều động quân, bằng không sẽ gây bất lợi cho chuyện đoạt ngôi của hắn sau này.”
Đoạt ngôi?
Nam nhân cả kinh: “Ung thân vương tính muốn đoạt ngôi?”
Thanh âm có chút không hiểu.
Sau khi lấy lại tinh thần lại cảm thấy như vậy có chút không thích hợp, vội nói: “Hắn không phải......... không phải vẫn đang ủng hộ hoàng thượng sao, sẽ không có ý nghĩ như vậy đâu nhỉ?”
Đương nhiên không quên, là vì hoàn thành tâm nguyện giành lại đất đã mất của tiên đế.
Tam quận khi ở trong tay tiên đế bị thất thủ, tuy đều không phải là sai lầm của hắn, hắn thậm chí đã cố gắng hết sức đem cục diện duy trì ở trạng thái tốt nhất, nhưng trong lòng vẫn vô cùng tự trách, nghe nói lúc lâm chung cũng nhìn đến phương hướng của Tam quận, hồi lâu cũng không thể an tâm nhắm mắt.
Trong triều lúc ấy có rất nhiều người đều hy vọng Ung thân vương có thể kế thừa ngôi vua thống nhất Đại Ngụy, nhưng Ung thân vương khi đó mới vừa có được sự tín nhiệm của Mạc Giang, nếu như buông tha thì xem như uổng phí hết thảy.
Vì kế hoạch lâu dài, vì để an ủi vong linh tiên đế, hắn đành phải từ bỏ ngôi vị hoàng đế, dời đến đất phong, trên thực thế thì tiếp tục ra vẻ một thiếu niên bình thường, trở về bên người Mạc Giang.
Những kẻ không biết đến chí hướng của hắn chỉ cho rằng hắn có tài có thiên phú mà không biết tận dụng, người biết được mục đích của hắn thì hoàn toàn bái phục, một lòng muốn phục tùng hắn.
“Cho nên, ngài cảm thấy người như vậy sẽ trơ mắt nhìn vương triều mà tiên đế khổ sở gìn giữ bị cái tên hoàng đế ngu xuẩn kia biến thành nơi loạn lạc như vậy sao?”
“Hắn có thể trơ mắt nhìn con dân Đại Ngụy lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng?”
“Nếu thật sự là như vậy, hắn sẽ không còn là Từ Việt rồi.”
Tưởng Kình Phong từng chữ từng câu nói.
Nam nhân nghe xong chậm rãi gật đầu, nhẹ giọng cảm khái: “Đúng vậy, Ung thân vương một lòng đều hướng về thiên hạ......... Vậy ngài cho rằng, hắn khi nào sẽ đoạt ngôi? Ta ở bên này sẽ chuẩn bị tốt mọi việc.”
Tưởng Kình Phong nhìn về phía cửa sổ đóng chặt ở hướng Nam, mâu quang càng thêm nghiêm trọng: “Nhanh thôi, Mạc Giang đã biết thân phận của hắn rồi.”
“Ngài nói cái gì?”
Nam nhân từ trên ghế bật dậy, hai tay gắt gao nắm lấy góc bàn.
Tưởng Kình Phong quay đầu lại, đem lời hôm qua Mạc Giang ở trong sơn cốc hỏi hắn nói ra: “Hắn hỏi ta, ta có phải là người của Từ Việt hay không.”
Tuy rằng lúc ấy hắn giả ngây giả ngô lừa gạt, nên Mạc Giang cũng vẫn không thể xác định rõ mối quan hệ của hắn với Từ Việt. Nhưng đối với thân phận của Từ Việt, hắn chắc đã vô cùng rõ ràng, bằng không lấy cơ trí và khôn khéo của hắn, tuyệt đối sẽ không hỏi ra một cách dễ dàng như vậy.
Sắc mặt nam nhân dần trắng bệch, ở trong phòng nôn nóng đi qua đi lại.
“Không được, như vậy quá nguy hiểm, phải nhanh chóng để Vương gia quay về mới được! Bằng không.......”
“Không cần, nên để Từ Việt tự mình nói cho hắn biết.”
Tưởng Kình Phong lại nói thêm.
Nam nhân ngừng lại cước bộ, bị lời của hắn dọa tới: “Điều này..... điều này sao có thể?”
“Không có gì là không thể, ta đã đi cứu Mạc Giang, Mạc Giang lại hỏi ta có phải là người của Từ Việt hay không. Chứng tỏ hắn không chỉ đã biết thân phận của Từ Việt, hơn nữa còn đối với Từ Việt thập phần tín nhiệm, tin tưởng Từ Việt tuyệt đối không hại hắn.”
Nghe vậy nam nhân lại càng không hiểu: “Vậy ngươi vì sao còn nói hắn sẽ đoạt ngôi? Nếu có thể thuận lợi thu hồi đất đã mất, thì hắn hoàn toàn không có lý do gì để đoạt ngôi a.”
“Thuận lợi?”
Tưởng Kình Phong cười nhạo: “Ngươi đã quên Mạc Giang hôm qua suýt chút nữa chết trong tay ai sao?”
Nam nhân ngẩn ra, chợt lâm vào một trận mê muội, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí nổi lên ngực, kém chút nữa phun ra một ngụm máu.
Ung thân vương vốn đã đạt được sự tín nhiệm của Mạc Giang, hoàn toàn có khả năng làm cho Mạc Giang quy thuận triều đình.
Chính hắn vừa mới dùng mười năm kinh doanh làm ăn đổi lấy cục diện ngày hôm nay, mà cái người kia ở kinh thành lại đâm sau lưng hắn một đao, phái người đuổi giết Mạc Giang!
Như vậy, Mạc Giang làm sao có thể tiếp tục tín nhiệm triều đình Đại Ngụy được nữa?
Hiện giờ cho dù Ung thân vương có làm gì đi nữa, cũng không thể lại làm hắn bằng lòng thần phục.
Trừ phi...... vị trí hoàng đế kia đổi thành Ung thân vương!
Vừa nghĩ tới vốn không cần phát động chiến sự cũng có thể thu hồi lại Tam quận bị mất kia, trong nháy mắt lại bị vị hoàng đế kia đẩy trở về, gân xanh trên trán nam nhân không ngừng chuyển động, hung hăng nện một quyền lên bàn.
“Quả đúng là thành sự không thấy, bại sự có thừa!”
Tưởng Kình Phong lắc lắc chén trà: “Mạc Giang cùng xuẩn hoàng đế kia tuyệt đối không có khả năng sống hòa thuận, hoàng đế biết Mạc Giang không chịu quy phục, nên chỉ biết làm ra càng nhiều chuyện ngu xuẩn.”
“Đến một ngày nào đó, Từ Việt nhịn không được nữa, mà hắn một khi nhịn không được........”
Chén trà được nhẹ nhàng đặt lên: “Ngày đó.......... thiên hạ sẽ đổi chủ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui