CHƯƠNG 2: Cắn ta làm gì?
Đám thân tín vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
Kinh ngạc vì tướng quân thừa nhận vị cô nương kia là nữ nhân của hắn.
Lúng túng vì không rõ tại sao tướng quân của họ bị người ta đòi tiền mà lại vô cùng cao hứng.
Có điều tướng quân nói cái gì thì chính là cái đó, cứ thuận theo hắn là được, bằng không khiến hắn phát điên lên, đến người thân cũng phải kinh sợ, lúc đó thì thảm không gì bằng.
Bạch Phù nhìn đống bạc trên tay, cẩn thận kiểm tra một lần, tổng cộng hơn ba trăm lượng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ để lại tờ ngân phiếu một trăm lượng, đem đống bạc vụn và ngân phiếu còn lại trả lại.
Chỉ là lúc đưa, ánh mắt vẫn dán chặt vào đống bạc, bất kể ai cũng có thể nhìn ra vẻ không nỡ của nàng.
Tưởng Kình Phong cười to: “Không ngờ nữ nhân của ta lại là một quỷ tham tiền.”
Ai là nữ nhân của ngươi!
Bạch Phù liếc mắt xem thường, vụt một cái lại lấy về một thỏi bạc, thầm nghĩ đây xem như là đền bù cho những ngày hắn chiếm tiện nghi của nàng. Sau khi lấy bạc xong sợ bọn họ hối hận đòi lại, nàng xoay người chạy về phía phòng mình, khóa chặt cửa lại.
Tưởng Kình Phong kêu lên hai tiếng cũng không thấy đáp lại, liền mặc kệ nàng, cùng đám thân tín quay vào phòng nói chuyện.
Nửa tiếng sau Tưởng Kình Phong đi ra, trên tay cầm theo một bọc đồ.
Hắn trôi theo dòng nước tới đây, cũng không có đồ đạc gì, bên trong bọc cũng chỉ có vài bộ y phục mấy ngày qua dùng.
Mấy bộ y phục này là chính tay Bạch Phù may cho hắn. Vì thân hình của hắn cao to, cường tráng lực lưỡng, nên lúc đầu mấy bộ y phục may sẵn nàng đem đến, hắn đều không thể mang vừa, cho nên nàng bất đắc dĩ phải may cho hắn vài bộ.
Tưởng Kình Phong không thiếu y phục, chất vải thượng hạng gì hắn cũng đã mặc qua, hoa văn được thêu tinh xảo cũng đều thấy không ít, nhưng lại chưa bao giờ có nữ nhân nào tự tay may cho hắn cả, vì vậy hắn đặc biệt quý trọng những bộ y phục này, trước khi đi cũng không nỡ ném, đành phải gói lại mang theo.
Hắn đem bọc đồ nhét vào tay một tên thân tín, để gã cầm đi trước, chính mình bước đến trước cửa phòng của Bạch Phù.
“A Phù, mở cửa.”
Tiếc là gọi mấy tiếng, Bạch Phù vẫn không hề có ý định mở cửa cho hắn.
Tưởng Kình Phong lui về sau nửa bước, định trực tiếp phá cửa xông vào, nhưng nghĩ nghĩ một chút liền dừng lại.
Hắn hôm nay phải đi rồi, nếu cái cửa này bị phá hủy, thì A Phù của hắn phải khổ sở sửa lại. Ngộ nhỡ lúc sửa A Phù làm chính mình bị thương thì phải làm sao?
Hắn nghĩ nghĩ rồi lách thân mình đến phía sau phòng.
Bạch Phù dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nhưng nửa ngày cũng không nghe thấy âm thanh gì, còn nghĩ rằng Tưởng Kình Phong đã bỏ đi rồi.
Trong lòng đang cao hứng, thì bị người ôm ngang từ phía sau, xoay một vòng.
Bạch Phù hét lên một tiếng, theo bản năng bắt lấy cánh tay của người nọ.
Tưởng Kình Phong thấy thế cười cười buông nàng xuống, rồi bấu lấy bả vai, xoay người nàng lại.
“A Phù, ta phải đi rồi.”
Khi nói chuyện, hắn đứng gần Bạch Phù, hai khuôn mặt như muốn tựa sát vào nhau, hai chóp mũi chạm nhẹ.
Bạch Phù muốn đẩy hắn ra, lại bị đôi tay to lớn của hắn siết lấy eo, không thể cử động, đành phải để hai tay chống lên lồng ngực hắn, cố sức hướng đầu ra sau, rồi nhắm mắt lại nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn. Nghĩ thầm, muốn đi thì nhanh đi đi! Nếu không phải vì ngân lượng ta cũng không để ngươi ở lại lâu vậy đâu!
Tưởng Kình Phong vốn chỉ muốn tới từ biệt nàng, giờ phút này thấy nàng nhắm chặt mắt, lông mi dài vút đầy thu hút, gương mặt phiếm hồng, đôi môi hồng nhuận như anh đào mím lại, khiến hắn không khỏi nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Hắn nhớ đôi môi đặc biệt mềm mại của nàng, giữa môi và răng có vị thanh ngọt nhàn nhạt.
Tưởng Kình Phong bỗng hoài niệm cái cảm giác kia, theo bản năng sáp lại gần, tay nắm cằm nàng, dùng sức để nàng quay đầu lại, rồi cúi người hôn lên môi nàng.
Hai đôi môi trong nháy mắt chạm vào nhau, trong lòng Tưởng Kình Phong phát ra thanh âm thỏa mãn, hai tay vô thức ôm chặt lấy eo nàng, làm nàng dính sát vào lồng ngực hắn.
Bạch Phù lúc bị hắn nắm lấy cằm liền lập tức mở mắt, không kịp phản ứng gì thì cánh môi mềm mại bị môi của tên háo sắc nào đó chặn lại.
Trong lòng đột nhiên cả kinh, nàng dùng sức giãy người muốn thoát ra.
Tưởng Kình Phong thoáng rời nàng, nàng muốn đem hắn đẩy ra, nhưng ngay sau đó lại lâm vào trận mê muội, nàng bị hắn ôm xoay người lại, gắt gao dồn vào tường, lại lần nữa hôn đến.
Tưởng Kình Phong đè trên người nàng, chỉ cảm thấy đầu như lên cơn sốt, lồng ngực nóng lên, phía dưới thân căng trướng vô cùng khó chịu. Nhưng càng khó chịu hắn càng muốn hôn A Phù, dường như làm như vậy mới có thể giải quyết được sự nóng bức trong hắn.
Trước kia hắn chưa từng chạm qua nữ nhân, cũng không biết kỹ thuật gì, chỉ là lúng túng hôn môi, dán chặt cánh môi nàng không muốn rời.
Bạch Phù vóc người nhỏ nhắn, còn thân người của hắn thì to lớn, cánh tay lại dài, không biết từ lúc nào đã nhấc cả người nàng lên, một mực lưu luyến đôi môi nàng.
Phía sau là bức tường cứng, phía trước là lồng ngực rắn chắc của tên nam nhân hung hãn, Bạch Phù ánh mắt phiếm hồng dùng sức đánh vào người hắn, hắn lại như ngọn núi lớn không hề nhúc nhích.
Miệng bị che kín, eo bị siết chặt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, Bạch Phù tức giận, hung hăng cắn vào đầu lưỡi của hắn.
Tưởng Kình Phong bị đau, hít lên một hơi rồi rời khỏi môi nàng, nhíu mày nhìn nàng: “Cắn ta làm gì?”
Cắn ngươi? Ta còn muốn giết ngươi đây!
Bạch Phù vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn hắn.
Tưởng Kình Phong lúc này mới phát hiện ra nàng khóc, hai hàng nước mắt dọc theo gò má chảy xuống, đôi mắt phiếm hồng hiện lên ánh nước.
“Đang yên đang lành, sao lại khóc rồi?”
Hắn có chút không biết phải làm thế nào, nắm lấy gò má nàng.
Bạch Phù quay đầu giãy giụa, tay hắn như cái kẹp sắt giữ chặt lấy mặt nàng, nàng cố giãy nhưng không những không thể thoát ra mà suýt chút nữa còn bị trẹo cổ.
Tưởng Kình Phong nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng liền bừng tỉnh: “Ta làm đau nàng sao?”
Nói xong trong lòng có chút áy náy, đưa tay lên vuốt ve môi nàng: “Ta không cố ý, nàng đừng khóc, lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”
Lần sau? Lần sau cái cố nội nhà ngươi ấy!
Lưu manh! Háo sắc! Hỗn đản!
Bạch Phù tay đấm chân đá, Tưởng Kình Phong cho rằng nàng tức giận là vì bị mình làm đau, liền cười đem thân thể nàng kéo vào trong lòng, tiến gần tới bên tai nàng khàn giọng nói nhỏ: “Được rồi được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ tự làm đau chính mình đấy. Ta thật sự không cố ý mà, đừng tức giận nữa.”
Bạch Phù càng khóc dữ dội hơn, càng đánh hắn hắn càng ôm chặt, bất kể làm gì cũng không thể thoát ra.
Vì cổ họng của nàng hai năm trước đã bị hỏng rồi, căn bản nói không được, cho nên ngoại trừ khóc, nàng không biết nên làm gì nữa.
Mãi đến khi nàng đánh mệt đến không thể động đậy được nữa, Tưởng Kình Phong mới buông nàng ra, tay chân vụng về lau hết lệ trên mặt nàng.
“Nhìn xem, khóc đến mức mắt đều sưng cả lên, xấu chết đi được.”
Xấu?
Bạch Phù lại nắm chặt tay đánh về phía hắn: Ngươi mới xấu! Cả nhà ngươi đều xấu!
Tưởng Kình Phong cười cười, đem tay bắt lấy nắm đấm của nàng, rồi hôn một cái lên nắm đấm nhỏ: “Ta phải đi rồi, doanh trại còn có việc cần ta xử lý, tạm thời không có cách nào đem nàng đi theo. Nàng ngoan ngoãn ở đây chờ ta, khi nào xong việc ta tới đón nàng.”
Ai muốn ngươi tới đón? Ai muốn chờ ngươi? Ngươi nhanh nhanh lăn đi xa một chút, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt ta nữa!
Nàng tức giận trợn trừng mắt, tự cho là vẻ mặt mình đủ hung dữ, nhưng ở trong mắt Tưởng Kình Phong lại như con mèo con đang xù lông, không thấy hung ác mà vô cùng đáng yêu.
Tưởng Kình Phong thấy thế lại nở nụ cười, cúi đầu hướng đến môi nàng, hôn nàng thêm một cái: “Chờ ta!”
Nói xong liền đứng dậy, nhanh chóng rời đi không quay đầu lại.
Cái tên háo sắc này trước khi đi lại không quên chiếm tiện nghi của nàng! Bạch Phù tức giận nắm lấy chén trà ném tới bóng lưng hắn.
Tưởng Kình Phong như có mắt sau lưng, nghiêng người tránh đi, bàn tay to lớn nhanh nhẹn bắt lấy chén trà nàng vừa ném tới.
Bạch Phù theo bản năng lấy tay che đầu, nhưng chén trà ném về lại phía nàng trong tưởng tượng vẫn không thấy xuất hiện.
“Lần sau nên lấy thứ khác ném, chứ cái chén này mà ném vỡ thì nàng lại phải thu dọn, lỡ làm đứt tay thì phải làm sao.”
Tưởng Kình Phong nói xong đem chén trà đặt bên cửa sổ, nhấc chân đi ra ngoài.
Bạch Phù ngẩn người, nhìn chén trà rồi lại nhìn thân ảnh của hắn, bỗng nhiên nhấc chân đuổi theo.
Tưởng Kình Phong đi tới bên ngoài cửa, nghe thấy phía sau có động tĩnh, khóe miệng liền nhếch lên, vừa quay người vừa nói: “Có phải không nỡ.....”
Lời còn chưa dứt, thân mình còn chưa quay lại hết, phần mông đã bị nữ nhân nào đó hung hăng đạp một cước, lảo đảo bổ nhào lên mặt đất, miệng phủ đầy đất.
“Tướng....... Tướng quân.......”
Đám thân tín khiếp sợ nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, đầu lưỡi như bị tê liệt.
Bọn họ đi theo tướng quân đã nhiều năm rồi, ngoại trừ ở chiến trường thì đây là lần đầu tiên thấy hắn bị đánh.
Hơn nữa còn là bị đánh lén......... Mà còn là bị một nữ nhân đánh lén.......
Tưởng Kình Phong cũng không nghĩ Bạch Phù sẽ từ phía sau đá hắn một cước, từ trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi y phục, nhìn về phía căn phòng đã khóa chặt cửa, hài lòng gật đầu: “Không hổ là nữ nhân của ta, biết đánh úp bất ngờ, không để địch có thời gian chuẩn bị.”
Vẻ mặt nhóm thân tín hiện đầy hắc tuyến, quay đầu đi xem như chưa nhìn thấy gì.
Bạch Phù ở trong phòng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, một hồi lâu, bên ngoài không còn thanh âm truyền đến, mới cẩn thận mở cửa phòng.
Trong viện quả nhiên không còn bóng dáng của Tưởng Kình Phong và đám người kia, chỉ có sót lại một vài dấu xết lộn xộn của vó ngựa.
Bạch Phù từng bước chậm rãi đi ra, dưới chân bỗng dẫm phải thứ gì đó.
Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất là một đống bạc vụn, dưới đống bạc vụn là hai tờ ngân phiếu, bên cạnh còn một vài miếng ngọc bội, bảo thạch đang lấp lánh phát sáng dưới ánh mặt trời.
Bạch Phù xoay người đem đống đồ nhặt lên, vẻ mặt có chút do dự, nhưng cuối cùng lại trở nên kiên định.
Tên gia hỏa kia vừa mới khi dễ nàng, những thứ này coi như là phí bồi thường đi.
Nghĩ vậy nàng xoay người đem đống đồ đi vào phòng, cẩn thận cất đi.
……………………………………
“Cho nên, ngươi để lại cho nàng một đống bạc cùng ngọc bội và bảo thạch?”
Nam nhân trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng ngồi đối diện Tưởng Kình Phong, suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Tưởng Kình Phong gật đầu: “Đúng vậy, nàng thích thì để lại hết cho nàng, dù sao bạc của ta dùng mãi cũng không hết, sau việc đó ta cũng trả lại bạc cho đám Tần Nghị rồi.”
Tần Nghị chính là một trong đám thân tín hôm đó đi đón hắn.
Tưởng Kình Phong cầm bạc của đám thân tín, sau khi trở về tất nhiên phải trả lại cho bọn họ.
Từ Việt gật đầu, bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng: “Nhị lang, lần này sợ là ngươi tính sai rồi.”
Tính sai? Tính sai cái gì? Tưởng Kình Phong khó hiểu.
Từ Việt bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, nghiêng mặt nhìn về phía hắn: “Theo lời ngươi nói, cô nương kia ở trong núi sâu, bài trí trong phòng cũng cực kì đơn sơ, đã vậy...... Nàng ta cần nhiều bạc như vậy để làm gì?”
Tưởng Kình Phong ngẩn ra, chén rượu sắp đưa tới bên môi chợt ngừng lại: “....... Ngươi có ý gì?”
Từ Việt lười biếng dựa người vào chẩm thượng: “Đổi lại là ta, dưới tình huống muốn nhiều bạc như vậy, thì nhất định...... dự định rời đi.”
Phải muốn đi thì mới cần lộ phí, còn phải đủ ngân lượng để đảm bảo sẽ không bị lưu lạc chịu đói chịu khát.
Nam nhân còn như thế, nữ nhân đương nhiên cũng như vậy.
Tưởng Kình Phong buông lỏng tay, chén rượu rơi xuống mặt đất vỡ vụn, rượu chưa uống đã thấm hòa vào đất.
Hắn đứng phắt dậy xông ra ngoài, xoay người lên ngựa phóng như điên về một hướng nào đó.
Từ Việt ở trong phòng cười khanh khách: “Bây giờ có đi cũng không kịp nữa rồi, vô dụng thôi.”
Nói rồi đem rượu trong chén một hơi uống cạn.