Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 21: Cô nương chạy mau
Đám người Tiểu Cát đi theo Tưởng Kình Phong đã lâu rồi, đối với bệnh tình của hắn ít nhiều cũng hiểu rõ, lần này thừa dịp hắn vừa mới phát tác mà chạy nhanh đem hắn giam vào phòng bếp.
Nhưng mà không nghĩ tới, Tưởng Kình Phong đi vào không bao lâu liền bắt đầu trở nên điên cuồng tông vào cửa, chuyện này từ trước đến nay chưa từng có.
“Sao lại thế này? Chẳng lẽ gà vịt bên trong không đủ cho tướng quân chém?”
Một người thủ một bên cánh cửa hỏi.

Tiểu Cát cắn răng, trên trán chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn không lấy tay lau đi.
“Không phải, ta luôn sợ tướng quân đột nhiên phát bệnh, cho nên đi khắp nơi mua mấy con để sẵn trong phòng bếp.”
“Hai ngày trước chúng ta vừa đến ta liền mua tám con, hai ngày nay ăn một con vẫn còn lại bảy con! Hơn nữa còn mấy con cá trong lu nữa mà!”
Người nọ nghe vậy sắc mặt càng khó coi: “Vậy làm sao bây giờ? Tướng quân ở bên trong không giết đủ, có khi nào xông ra ngoài chém chúng ta hay không?”
Tiểu Cát nhìn hắn phun ra một ngụm nước bọt.
“Ta nhớ rõ cách đây không xa có gia đình bán sữa dê, ngươi đi đưa họ thêm nhiều ngân lượng một chút, mua dê về đây! Dê to hơn gà vịt, nói không chừng tướng quân giết xong dê liền bình thường lại.”
Người nọ nghe xong lại cảm thấy chủ ý này không đáng tin cậy, nếu nói như thế, người còn to hơn dê, vậy thì giết người chẳng phải hữu hiệu hơn giết dê sao?
Nhưng so sánh với việc đem đầu người cho tướng quân chơi đùa, mua dê tựa hồ tốt hơn nhiều.
Vì thế không nói hai lời, hắn xoay người chạy ra ngoài.
Thiếu một người chặn cửa, đám người Tiểu Cát chống đỡ càng gian nan, chỉ mong hắn có thể nhanh chóng chạy về, miễn cho Tưởng Kình Phong thật sự xông ra xem bọn họ như đồ ăn mà băm đến.
Cũng may người nọ không phụ sự mong đợi của mọi người, không bao lâu liền trở về.
Chỉ là cùng trở về không phải dê, mà là...... heo?
“Ngươi ở chỗ nào tìm một đầu heo về đây vậy?”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Cũng vì kinh ngạc mà cánh tay nới lỏng lực đạo, cánh cửa vốn lung lay sắp đổ, ngay lập tức bị người từ bên trong đập vỡ, Tưởng Kình Phong rống lên một tiếng từ trong phòng xông ra.

“Tướng quân!”
Mọi người hoảng sợ chạy tản ra, đứng ở xa đợi hắn hướng về phía cái đầu heo kia phát tiết lửa giận.
Kết quả Tưởng Kình Phong lại kéo kéo xiêm y, xoay hai vòng, sau đó quay người bỏ đi.
“Tướng quân, Ngài đi đây vậy? Heo ở chỗ này mà!”
Có người ở xa hô to.
Tiểu Cát nhìn qua phương hướng Tưởng Kình Phong đi, trong lòng đột nhiên trầm xuống, thầm nghĩ không tốt, cất bước chạy về phía trước, lách qua người Tưởng Kình Phong, chạy trước một bước đến viện của Bạch Phù.
Bạch Phù vừa mới cùng Lục Liễu tản bộ, ngắt mấy đóa phù dung định để vào bình hoa trong phòng, chợt nghe một trận bước chân dồn dập truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiểu Cát đang thở hổn hển trước cửa viện, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: “Cô nương, mau....... chạy mau! Tướng quân đến rồi!”
Tưởng Kình Phong?
Hắn tới đây thì sao?
Hắn không phải thường tới sao?
Bạch Phù đang không hiểu, chợt nghe thanh âm của hắn truyền đến: “Tướng quân điên rồi! Cô nương chạy mau!”
Điên rồi?
Bạch Phù vẫn còn không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lục Liễu bên cạnh ngẩn ra, sau đó quăng hoa trong ngực xuống, kéo nàng chạy ra ngoài.
Làm sao vậy?
Cái gì gọi lạ Tưởng Kình Phong điên rồi?
Nàng bị Lục Liễu kéo lảo đảo vài bước, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng thấy vẻ mặt của hai người đều vô cùng hoảng sợ, vẫn là theo bản năng cùng chạy đi.
Nhưng mới chạy được vài bước, đã bị Tưởng Kình Phong “điên rồi” ngăn ở cửa.
Sắc mặt của Tưởng Kình Phong đỏ lên, cơ bắp dưới lớp áo phồng lên, khiến cho vóc người vốn vạm vỡ càng thêm cao lớn cường tráng hơn.
Hắn đem Tiểu Cát đứng một bên xách lên ném tới góc tường, nhìn chằm chằm Bạch Phù đi đến.
Bạch Phù không biết hắn thật sự điên rồi hay không, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ, có thể thấy được cùng với ngày thường không giống nhau.
Biến hóa như thế làm cho Bạch Phù theo bản năng lui ra phía sau né tránh, Lục Liễu lập tức dang hai tay ra chắn trước người nàng.
“Tướng quân, ngài tỉnh lại đi! Đây là cô nương, ngài nếu làm nàng bị thương thì nhất định sẽ hối hận đấy!”
Tưởng Kình Phong nhìn gương mặt trước mắt, nhìn môi Lục Liễu phập phồng hé ra rồi đóng lại, nghe không rõ nàng đang nói cái gì, chỉ lờ mờ nhận ra hai chữ “cô nương”.
A Phù của hắn cũng không phải là tiểu cô nương sao.
Tiểu cô nương vừa trắng........ vừa non nớt........ vừa mềm mại.
Tưởng Kình Phong ngơ ngác nhìn Bạch Phù ở phía sau Lục Liễu, vươn tay muốn đem nàng kéo qua.
Lục Liễu lại gắt gao che trước mặt Bạch Phù, nói cái gì cũng không để hắn thực hiện được.
Tránh ra, đem A Phù cho ta! Đem A Phù cho ta!
Tưởng Kình Phong nhìn trừng trừng, vươn tay bóp lấy cổ Lục Liễu, đem nàng nhấc lên không trung.
Lục Liễu bị bóp cổ, thở hổn hển, hai chân trên không trung giãy giụa bất lực.
Bạch Phù bị một màn này làm cho khiếp sợ, sau khi lấy lại tinh thần liều mạng đi tới kéo lấy cánh tay Tưởng Kình Phong, để hắn đem người thả xuống.
Nhưng tay Tưởng Kình Phong càng ngày càng siết chặt, vẻ mặt hung ác nham hiểm, tựa hồ không đem người bóp chết liền không thả xuống.
Điên rồi, thật sự điên rồi!
Ngươi cái kẻ điên này! Buông tay a!
Bạch Phù há mồm cắn cánh tay hắn, cắn đến khi trong miệng ngập tràn mùi máu tươi, Tưởng Kình Phong vẫn không chịu buông tay.
Nàng đỏ mặt dùng lực chọc mạnh vào người hắn, một cái hai cái ba cái......
Người bị nâng lên không trung bỗng nhiên rớt xuống, Tưởng Kình Phong tựa hồ định thần lại, cuối cùng cũng buông Lục Liễu ra.
Bạch Phù vội vàng khom người ngồi xuống, kết quả eo vừa hạ xuống, đã bị nam nhân nào đó siết lại, gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, mạnh mẽ hôn xuống.
Sau khi nhất thời thất thần, cảm giác như lửa đốt lần nữa kéo tới, hai gò má Bạch Phù trở nên đỏ ửng, dùng sức đánh mạnh lên vai của Tưởng Kình Phong. 
Tưởng Kình Phong lại hoàn toàn không để ý, vẫn đắm chìm vào hương vị ngọt ngào không thể thoát ra của nàng.
Bạch Phù nằm trên mặt đất thở hổn hển, vừa thở vừa cố kéo y phục của Tưởng Kình Phong cố hết sức ngăn cản hắn.
Sau một lúc lâu Tiểu Cát mới từ góc tường đứng lên, đem Lục Liễu kéo tới bên cạnh, miễn cho Tưởng Kình Phong nổi giận cho nàng một chưởng.
“Buông ta ra! Ta muốn đi cứu cô nương!”
Lục Liễu vừa khóc vừa hét.
Tiểu Cát gắt gao giữ chặt nàng, nửa không đành lòng, nửa không biết phải làm sao khuyên nhủ: “Cô nương hẳn là...... sẽ không có việc gì đi, ta thấy tướng quân........ chỉ là muốn.......”
Câu nói kế tiếp hắn không có nói ra, nhưng hai người lại đều hiểu được là ý gì.
“Không được, không được! Cô nương không muốn!”
Lục Liễu khóc giãy giụa, Tiểu Cát bất kể như thế nào cũng không dám để nàng đi qua.
“Tướng quân điên rồi, ngươi ngăn không được đâu!”
Hoặc là nói........ không ai có thể ngăn được.
Đang nói thì Tưởng Kình Phong bỗng nhiên khiêng Bạch Phù lên, hướng trong phòng đi đến, sau khi vào trong liền nhấc chân đá cửa phòng, phanh một tiếng đóng cửa lại, ngăn trở tầm mắt của bọn họ.
Bả vai nàng vẫn giãy giụa, lực đạo yếu ớt giống như kiến càng động đậy.
Một đóa phù dung trắng từ bên tóc mai nàng rơi xuống, trơ trọi nằm trước cửa, giống như nàng bây giờ, cô độc bất lực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui