CHƯƠNG 22: Bị heo đè
Sau khi bản thân bị ném lên giường, Bạch Phù mới tin tưởng, Tưởng Kình Phong thật sự điên rồi.
Hắn ngày thường tuy thỉnh thoảng có đùa bỡn trêu chọc nàng, nhưng ngoại trừ những ngày đầu xuống tay không biết nặng nhẹ, sau này đều vô cùng chú ý khống chế lực đạo, càng không nói đến giống như bây giờ xem nàng như cục đá tùy ý ném loạn.
Cũng may trên giường đã trải chăn đệm, tuy bị thô lỗ ném xuống, nhưng cũng không quá đau.
Nhưng khi thân ảnh như tòa núi lớn kia đè xuống, nàng vẫn không nhịn được kêu lên một tiếng đau.
Quá nặng rồi, giống như heo vậy.
Bạch Phù rất muốn đem cái đầu heo này đẩy qua, đáng tiếc nàng không phải là đối thủ của hắn, bị ép đến không thở nổi, môi còn bị che lại, gần như muốn ngạt thở.
Nàng không biết nên làm thế nào mới được, chiêu dùng tay chọc hắn đã không còn có tác dụng nữa, Tưởng Kình Phong khi phát điên một mực làm chuyện mình muốn làm, căn bản không để ý tới nàng đang giãy giụa.
Thẳng đến khi xiêm y bị xé ra, áo trong cùng cái yếm cũng xiêu xiêu vẹo vẹo lộ ra, Bạch Phù mới sợ hãi đứng lên, nắm tay đánh thẳng vào mặt Tưởng Kình Phong.
Nàng dùng hết toàn lực, nhưng đối với Tưởng Kình Phong mà nói thì chỉ như bị muỗi đốt vài cái, không đau không ngứa.
Bạch Phù gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên, nước mắt không ngừng đảo quanh.
Tưởng Kình Phong lúc này buông lỏng ra, nàng cho rằng hắn đã lấy lại tỉnh táo, thì thấy hắn dựng thẳng người dậy, ngồi lên người nàng nhanh chóng cởi y phục xuống.
Ngoại bào chớp mắt đã bị cởi ra, áo trong cũng bị cởi ra một nửa, lộ ra lồng ngực vạm vỡ, vài giọt mồ hôi dọc theo đường cong cơ thể chảy xuống.
Bạch Phù vừa ôm lấy xiêm y của mình vừa nhắm mắt lại khóc, nước mắt chảy dài, hai chân vẫn dùng sức đá loạn muốn thoát thân.
Âm thanh sột soạt vang lên không ngừng bên tai, nàng biết Tưởng Kình Phong còn đang tiếp tục cởi y phục, đáy lòng càng thêm hốt hoảng.
Lúc này bỗng nhiên nghe được thanh âm của nam nhân vang lên, dồn dập hoảng loạn, còn mang theo sự cấp bách không chút che giấu: “A Phù, ta muốn cởi quần.”
Bạch Phù ngẩn ra, trong đầu bỗng trống rỗng, ngay sau đó gào khóc nức nở.
Tưởng Kình Phong vừa mới cởi xuống một chút liền thấy cảnh tượng như vậy, vội vàng ôm chặt lấy nàng: “Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc rồi?”
Ta ủy khuất.......
Bạch Phù khóc đến kinh thiên động địa, ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, chỉ biết kêu khóc.
Tưởng Kình Phong luống cuống hoảng loạn, hắn cảm thấy bản thân mình nên dừng lại, nhưng hắn thật sự dừng không được.
Nhìn thấy tiểu cô nương yêu kiều, mềm mại dưới thân, y phục lộn xộn thấp thoáng lộ ra đường cong tuyệt mỹ, huyết mạch hắn lại sôi sục, thầm nghĩ càng nên ôm chặt thêm chút nữa.
Hắn vươn tay xé rách xiêm y của nàng, tiểu cô nương gắt gao giữ chặt lấy không cho động, hắn liền vươn theo vạt áo nàng chui vào.
Xúc cảm vừa mềm vừa trơn từ lòng bàn tay truyền đến, Tưởng Kình Phong lầm bầm một tiếng, vùi đầu đến bên gáy nàng, gặm lấy da thịt mềm mại của nàng.
Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng dán tới thân thể, không ngừng muốn chui vào trước ngực nàng, Bạch Phù khóc càng lớn tiếng, khiến cả lỗ tai Tưởng Kình Phong như muốn nổ tung.
“Không khóc, không khóc, ta không động, không động nữa.......”
Tưởng Kình Phong nói xong thật sự rút tay ra, nhưng thân thể không kìm được cọ lên cơ thể nàng, càng ngày càng dùng sức.
Bạch Phù khóc đến khàn cổ họng, bị hắn ôm lấy có chút khó chịu, chiếc eo nhỏ nhắn cơ hồ như muốn đứt, đôi mắt phiếm hồng mờ mịt nhìn lên màn trướng đang đong đưa, chỉ cảm thấy đêm nay dài vô tận.
…………………………………………
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Kình Phong tỉnh lại thấy màn trướng màu hồng nhạt trước giường liền nhíu mày, đây không phải là phòng của hắn.
Đợi nhận thức được mình đang ở đâu, bỗng nhìn thấy A Phù đang nằm bên người hắn, trong nháy mắt hắn như bị sét đánh, cả người trở nên ngây ngẩn.
Tóc mai của Bạch Phù hỗn độn, trên người y phục nửa mở, trên cổ loang lổ nhiều vết đỏ, lan ra đến xương quai xanh, biến mất ở trước ngực.
Váy của nàng không biết đã bị ném tới nơi nào, hạ thân chỉ có duy nhất một cái quần trong nhăn nhúm, trên quần cũng có một đống dấu tích.
Bàn tay nhỏ của nàng cạnh quần trong, trên tay dính vết gì đó còn chưa khô.
Tưởng Kình Phong tuy chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng là một nam nhân bình thường, nên ngày thường cũng sẽ tự mình giải quyết, đương nhiên cũng biết đó là thứ gì......
“Ta....... ta đã làm gì thế này?”
Hắn nâng trán thì thào, hồi lâu vẫn không phục hồi tinh thần.
Hắn chỉ nhớ tối hôm qua bản thân phát bệnh, sau đó nhân lúc còn tỉnh táo, lệnh cho bọn Tiểu Cát đem mình nhốt lại trong phòng bếp.
Rồi sau đó...... hắn nhìn đám gà vịt cũng không giống như trước kia, hận không thể lập tức băm vằm chúng ra, hủy đi xương của chúng lóc xuống thịt của chúng, mà là cảm thấy những thứ đó thật bẩn, đến lúc đó để bản thân dính phải lông gà lông vịt, A Phù khẳng định sẽ ghét bỏ hắn.
Vừa nghĩ tới A Phù, hắn liền không muốn động đến đám gà vịt đó nữa, hắn chỉ muốn đi ra ngoài, muốn nhìn thấy A Phù, hắn muốn đi gặp A Phù.
Cho nên.......
Hắn liền đi gặp A Phù?
Hắn liền như vậy........ gặp A Phù?
Tưởng Kình Phong trong đầu oanh một tiếng, hận không thể tìm tường mà đâm vào.
Hắn vậy mà.......... làm ra loại sự tình này với A Phù?
Tưởng Kình Phong ngồi trên giường suýt chút nữa phát điên, sau khi lấy lại tinh thần liền nhanh chân nhanh tay đi xuống giường, đến tịnh phòng mang chậu nước đến, dùng khăn ướt lau sạch dấu vết trên tay cho A Phù.
Kết quả lau đến một nửa, Bạch Phù tỉnh lại, sau khi nhìn thấy hắn thì như con thỏ kinh hãi, đem tay rụt về, cả người cuộn thành một nhúm, trốn vào góc giường.
Tưởng Kình Phong giật mình, lòng ngực không hiểu vì sao nổi lên một trận đau đớn.
Lần trước A Phù cũng trốn tránh hắn như vậy, vẫn là hắn từ trên đường tìm nàng trở lại.
Mấy tháng này ở chung, bọn họ thật vất vả mới có thể gần gũi một chút, A Phù cũng không có dấu hiệu muốn trốn chạy, kết quả chỉ chớp mắt liền quay lại như ban đầu, giống như hết thảy đều bị đánh trở về nguyên dạng.
Tay Tưởng Kình Phong cầm khăn buông xuống, cúi đầu ngồi bên giường, rõ ràng thân hình cao to như ngọn núi lớn, vẻ mặt lại giống như đứa nhỏ phạm lỗi, áy náy và bất an.
“A Phù, thực xin lỗi, ta....... ta hôm qua, thần trí mơ hồ, cho nên.....”
Vẻ mặt hắn tái nhợt, bất lực giải thích, chính hắn lại cảm thấy nói không nên lời.
Mà hắn càng lo lắng bệnh điên của mình bị Bạch Phù phát hiện được, nàng có hay không cũng như những người kia tránh xa hắn, sẽ không ở lại bên cạnh hắn nữa.
Nghĩ đến đây Tưởng Kình Phong cảm thấy chính mình như muốn phát điên lên, những người mọi khi chỉ chỉ trỏ trỏ không để tâm, những lời đồn đãi vô căn cứ không để ở trong lòng, giờ phút này giống như đao nhọn đâm vào lòng hắn.
Hắn không dám nhìn đôi mắt đỏ rực của Bạch Phù, cũng không dám tiếp tục ở lại trong căn phòng này, nên dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài, dưới ánh nắng sáng sớm, trong ánh mắt kinh ngạc của những hạ nhân dậy sớm, hắn cắm đầu lao thẳng xuống ao nước trong viện.