Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 3: Tìm thấy nàng rồi
Gió mùa thu xào xạc, núi rừng nhuốm màu lá vàng khô, đế giày dẫm lên đống lá rụng cùng cành khô trên mặt đất, phát ra tiếng vang vụn vặt.
Tưởng Kình Phong nhìn viện nhỏ trống trơn trước mắt, đưa tay sờ chiếc ghế đã phủ một tầng bụi, có thể thấy lâu rồi không có người dọn dẹp.
A Phù của hắn là một cô nương thích sạch sẽ, sẽ không để loại chuyện này xảy ra.
Cho nên...... Nàng nhất định không ở đây, hơn nữa đã đi từ rất lâu rồi.

Hai tháng, còn chưa đến hai tháng, A Phù của hắn đã không thấy tăm hơi đâu nữa rồi.
Tưởng Kình Phong nắm chặt tay thành quyền, lông mày gắt gao cau lại.
“Xú nha đầu! Đợi ta tìm thấy nàng, nhất định sẽ nghiêm khắc đánh vào cái mông nhỏ của nàng.”
Rõ ràng là bảo nàng ngoan ngoãn ở đây đợi hắn, vậy mà nàng lại lén lén lút lút bỏ đi. Muốn đi thì đợi hắn tới đón rồi hẵng đi không được sao? Ngoài kia đang loạn như vậy, nàng một thân một mình chạy loạn nhất định sẽ gặp nguy hiểm. 
Tưởng Kình Phong hít sâu một hơi, xoay người lên ngựa, quay trở lại Phàn thành.
“Giúp ta tìm một người!”
Sau khi trở về hắn trực tiếp đi tìm Từ Việt, nói với gã.
Từ Việt cười yếu ớt: “Chính là cô nương kia?”
“Đúng.”
“Quả nhiên là chạy đi rồi.”
Tưởng Kình Phong bực mình, ừ một tiếng, gọi người đem giấy bút tới, cúi đầu cầm bút cặm cụi vẽ, một lát sau đem bức tranh đưa cho nam nhân đối diện.
“Cứ chiếu theo bức họa mà tìm.”
Từ Việt đưa tay tiếp nhận, kinh ngạc nói: “Ngươi từ khi nào biết vẽ tranh?”
Âm cuối vừa phát ra, một ngụm rượu từ trong miệng Từ Việt trực tiếp phun ra.
Người trên bức tranh có đôi mắt như chuông đồng, cái mũi chỉ to bằng đầu ngón tay, đôi môi chỉ dày như nét chữ nhất, nhìn không ra trên dưới.

“A Phù nhà ngươi lớn lên nhìn như vậy sao?”
Khóe miệng hắn run rẩy hỏi.
Tưởng Kình Phong cũng biết tranh do chính mình vẽ có chút không giống, nói lấy lệ: “Không sai biệt lắm đi, dù sao thì...... khuôn mặt nhỏ nhắn như cái bát, đôi mắt to tròn, cả mũi và miệng đều nhỏ, cực kỳ đẹp!”
Từ Việt bất đắc dĩ lắc đầu, nghe theo lời miêu tả của Tưởng Kình Phong, cầm bút bắt đầu vẽ.
Sửa chữa vài chỗ, cuối cùng có thể miễn cưỡng nhìn ra vài phần tương tự Bạch Phù, nhưng dù sao Từ Việt cũng không tận mắt nhìn thấy Bạch Phù, nên người trong bức tranh cùng nàng không thể giống nhau như đúc được.
“Trước tiên cứ như vậy đi đã, cũng không còn biện pháp nào khác.”
Từ Việt nói.
Thân phận của hắn hiện tại không thể quá thân cận với những người bên cạnh Tưởng Kình Phong, bằng không đã trực tiếp gọi Tần Nghị tới, để hắn miêu tả cho gã rốt cuộc cô nương kia có bộ dáng như thế nào.
Tưởng Kình Phong gật đầu: “Khi nào ngươi tìm được nhất định phải nói với ta đầu tiên, để ta đón nàng về.”
“Được.”
Từ Việt đáp ứng hắn, không nói gì thêm, trực tiếp mang theo bức họa rời đi.
………………………………………
Huyện Hoài An, tiếng rao hàng trên đường ồn ào không dứt.
Sắp tới thời điểm phải trả nợ vào dịp cuối năm, trước các cửa tiệm đều treo đèn lồng đỏ thẫm, những người bán rong đều cố nắm chặt cơ hội kiếm tiền cuối cùng này để có thể về nhà đón năm mới.
Bạch Phù đứng ở đầu đường, nắm lấy bộ y phục mỏng mặc trên người, ngơ ngác nhìn đủ loại người trên đường đang đi qua đi lại. 
Nàng rời đi đã được vài tháng, đi rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người, cuối cùng cũng không có tìm được người nàng muốn tìm. 
Rốt cuộc tại sao lại như vậy? Sư huynh cuối cùng đã đi nơi nào? Vì sao lại giống như đã biến mất trên đời này?
“Nhường đường nhường đường....”
Phía sau truyền đến thanh âm cuồn cuộn, cùng với tiếng gào to của nam nhân.
Bạch Phù không nghe thấy, bị nam nhân đang đẩy chiếc xe ba gác đụng trúng, bên hông truyền đến một trận đau đớn.
Nam nhân đụng trúng nàng hoảng hốt, sau khi thấy người mình đụng phải là một bạch y nữ nhân trên đầu cài một đóa hoa trắng, liền bắt đầu bực bội.
“Làm gì mà đứng ở giữa đường như thế? Ngươi có biết ngươi đang chắn đường người khác không vậy?”
Nói xong còn phun ra ngụm nước bọt: “Thật là xui xẻo! Cuối năm rồi còn gặp phải người như nhà đang có tang này.”
Bạch Phù một tay đỡ thắt lưng, thầm nghĩ đây là giữa đường sao? Mắt ngươi mù hay sao mà không nhìn thấy người ta đang đi?
Nhưng lại không thể nói được, những lời muốn cãi lại cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Tên nam nhân đó thấy nàng không nói lời nào, cảm thấy nàng là người dễ bắt nạt, liền đẩy xe sát tới bên cạnh nàng, quệt qua cố ý đụng trúng nàng, cuối cùng còn không quên quay đầu lại huýt sáo khiêu khích, rồi lộ ra nụ cười bỉ ổi làm người ta ghê tởm.
Bạch Phù không thèm để ý đến, xoay người trở về, vừa mới đi được mười bước, phía sau lại truyền đến những tiếng ồn.
Nam nhân vừa đụng phải nàng ngã trên mặt đất, cổ tay trái lồi lên một cục u to tướng, hắn quỳ rạp xuống đất, đau đớn kêu lên thảm thiết.
Đáng đời!
Bạch Phù xoay xoay kim châm giấu trong tay áo, khóe môi hơi nhếch lên thỏa mãn.
Sư phụ từng nói với nàng không được dùng y thuật làm hại người khác, cho nên nàng từ trước đến nay luôn tuân thủ quy tắc ấy.
Nhưng mà cũng đã lâu rồi, gặp phải quá nhiều người xấu, nàng phát hiện ngoại trừ y thuật thì một chút phản kháng nàng cũng không có.
Vài lượng bạc trên người cũng bị người ta lừa mất, nàng đi báo quan, nhưng vì là một người câm, lại không biết chữ, không thể nói rõ ràng cái gì, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta đắc ý được huyện nha thả ra.
Nếu không phải lúc trước Tưởng Kình Phong còn để lại ngọc bội và bảo thạch cho nàng, nàng cầm đi đổi lấy ngân lượng dùng, thì có lẽ bây giờ đã lưu lạc ngoài đường ăn xin rồi. 
Bạch Phù hết sức tức giận, đem ngân lượng đi hiệu thuốc mua thật nhiều dược liệu, bào chế thành vài loại thuốc, sau đó hạ một liều thuốc xổ dụ kẻ lừa đảo uống.
Liều thuốc xổ kia tuy không lấy mạng hắn, nhưng cũng làm cho hắn cùng Tào Tháo tán gẫu thân mật ba ngày ba đêm, có khi ba ngày sau còn không thể từ bồn xí đứng lên nữa.
Bạch Phù nhớ lại cảm thấy cao hứng, cũng không thấy mình làm như vậy là sai, tự động đem lời dạy không được hại người của sư phụ đổi thành không được sát hại tính mạng của người khác.
Vả lại nàng làm như vậy cũng không phải hại người, chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi. Bằng không một nữ tử yếu đuối như nàng lưu lạc bên ngoài, chẳng lẽ lại mặc cho người khác khi dễ hay sao?
Bạch Phù hừ một tiếng, đem kim châm thu hồi, dừng lại trước cửa một cửa tiệm, lấy trong hòm thuốc bên người ra một quyển sổ và một chiếc bút than được quấn trong miếng vải lụa mỏng, chép lại chữ viết trên tấm biển treo trước cửa tiệm.
Chép xong nàng liền đi đến một con đường khác, chặn một người đi đường mang tướng mạo nhã nhặn, học thức lại, chỉ vào chữ trên cuốn sổ a a a muốn nói cái gì đó.
Người nọ cho rằng nàng muốn hỏi đường, thuận miệng nói: “Tiệm ăn Thuận Hợp? Ở trên đường phía trước kia, ngươi từ đây đi đến đầu đường rồi rẽ trái là thấy.”
Bạch Phù cầm cuốn sổ gật gật đầu, tỏ ra vô cùng cảm kích, chờ người nọ đi rồi mới nhìn mấy nét chữ trong cuốn sổ lẩm nhẩm: tiệm, ăn, Thuận, Hợp, Tiệm ăn Thuận Hợp, Thuận Hợp........
“A.......”
Trên vai truyền đến cảm giác đau đớn, hòm thuốc treo trên vai bị người ta giật đi, Bạch Phù lảo đảo không vững ngã xuống mặt đất.
Nàng quay đầu nhìn lại vết thương trên người rồi vội vàng bò dậy, chạy theo hướng tên trộm vừa mới cướp hòm thuốc của nàng, vừa đuổi theo vừa hô lên a a a, mong chờ người qua đường có thể giúp nàng bắt tên trộm.
Nhưng năm nay mùa màng không tốt, tất cả mọi người đều nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, gặp những chuyện như thế đều cố gắng tránh đi, làm sao có thể ra tay giúp đỡ cơ chứ.
Mắt thấy tên trộm sắp thoát khỏi tầm mắt nàng, Bạch Phù sốt ruột hốc mắt đều đỏ lên.
Cái hòm thuốc kia tuy không có gì đáng giá, nhưng là thứ sư phụ đã dùng lúc còn sống, với nàng mà nói đó là vật để nàng tưởng niệm sư phụ. Nàng còn định khi nào tìm được sư huynh thì giao cho sư huynh, vì sư phụ là phụ thân của sư huynh, hắn sẽ càng quý trọng hòm thuốc này hơn mình.
Nhưng mà bây giờ.......... Hòm thuốc lại bị cướp mất rồi!
Bạch Phù trong lòng ủy khuất, cảm thấy ở bên ngoài quá nhiều người xấu, chẳng trách lúc trước sư phụ cùng sư huynh không muốn đem theo nàng ra ngoài. 
Biết rõ bản thân không đuổi kịp tên trộm kia, Bạch Phù tuyệt vọng dừng lại, đưa tay lên lau lau nước mắt.
Trong nháy mắt, ngẩng đầu lên thì thấy tên trộm dừng lại, bị người đạp tới, rồi bị roi da quất vào khiến gã lăn trên đất tận mấy vòng, hòm thuốc cũng văng ra. 
Bạch Phù giật mình, nhấc làn váy chạy tới, nhanh chóng nhặt lấy hòm thuốc của mình ôm vào ngực.
Rất tốt rất tốt, còn chưa hư còn chưa hư.
Nàng hướng về phía bóng người cao lớn trên lưng ngựa, cảm kích cúi đầu muốn cảm tạ, dung mạo của nam nhân trên ngựa được che đi dưới lớp mũ, khiến nàng nhìn không rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng người trên ngựa lại thấy rõ nàng, con ngươi hiện rõ vẻ vui sướng.
“A Phù!”
Tưởng Kình Phong kinh hỉ kêu lên một tiếng.
Thân hình Bạch Phù như bị kìm hãm, cứng đơ, ngay sau đó nàng ôm hòm thuốc xoay người bỏ chạy.
Nhưng động tác của Tưởng Kình Phong còn nhanh hơn nàng, vừa mới nhấc một chân lên còn chưa kịp đi bước nào thì đã bị nam nhân lao tới ôm lên lưng ngựa.
“Nàng quả nhiên ở đây! Ta cuối cùng cũng tìm được nàng rồi!”
Tưởng Kình Phong đem nàng ôm vào lòng, ghé sát tai nàng nói.
Bạch Phù ra sức giãy giụa, còn chưa kịp giãy, Tưởng Kình Phong đã nhanh chóng giục ngựa chạy đi.
Bạch Phù ngồi trên lưng ngựa bị xóc nảy đến mê man, vô thức bắt lấy vạt áo hắn, cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới như đang lắc lư!
Cũng không biết chạy được bao lâu, Tưởng Kình Phong rốt cuộc cũng dừng lại, đem nàng từ trên lưng ngựa bế xuống, kéo nàng vào một căn phòng.
Trong ngực Bạch Phù dâng lên một trận buồn nôn, đang muốn để hắn buông mình ra, thì đã bị hắn đem cả người xoay đến nằm sấp lên đùi hắn, sau đó hắn nhấc tay, đánh một cái vào mông nàng.
“Ọe......”
Sự cố gắng áp chế cơn buồn nôn của nàng đều bị cái đánh này làm cho vô ích. Hắn thấy nàng bỗng nhiên ói ra, liền sợ hãi giúp nàng đứng lên, lấy tay vỗ vỗ nhẹ phía sau lưng nàng để nàng thuận khí.
“Làm sao vậy? Ta đánh mạnh lắm sao?”
Đáp lại hắn lại là một tiếng nôn mửa, Bạch Phù nôn đến lợi hại, lục phủ ngũ tạng như muốn theo đó đi ra.
Tưởng Kình Phong vội vàng cho người tìm đại phu, rồi đưa cho nàng ly nước.
Bạch Phù ói một lúc lâu sau, trong bụng đã không còn gì để ói nữa mới chịu dừng lại, nhận ly nước Tưởng Kình Phong đưa cho súc miệng, sau đó yếu ớt ngã xuống giường.
Mấy ngày qua nàng bôn ba khắp nơi, thân thể vốn đã mệt nhọc, hơn nữa vừa trải qua trận nôn kịch liệt, nên giờ không còn chút khí lực nào nữa.
Tưởng Kình Phong ngồi ở bên giường ân cần hỏi han, nàng đều mặc kệ không trả lời, dứt khoát giả vờ ngủ.
Mắt nhắm rồi lại giống như không thể mở ra được, nặng trĩu không thể động đậy, một lúc sau nàng ngủ thiếp đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui