CHƯƠNG 40: Uất ức trong lòng
Lục Liễu nghe theo phân phó của Tưởng Kình Phong, đem mọi thứ trong phòng thu dọn sạch sẽ rồi thay y phục cho Bạch Phù, lúc này mới lui ra ngoài.
Tiểu Hồng lúc nãy bị Tưởng Kình Phong đuổi ra ngoài, không dám đi vào, chỉ có thể trốn bên cửa nhìn, qua một lúc lâu thấy Tưởng Kình Phong không có đi ra, liền đến gần bên Lục Liễu thấp giọng hỏi.
“Tướng quân tại sao còn không ra? Ngài ấy chẳng lẽ định qua đêm bên trong sao?”
Lục Liễu tuy rằng cũng không muốn Tưởng Kình Phong qua đêm trong phòng Bạch Phù, nhưng càng chán ghét Tiểu Hồng hỏi đông hỏi tây, quay lại xem thường nói: “Tướng quân qua đêm ở đâu chúng ta có thể quản được sao? Từ khi nào mà nô tỳ có thể hỏi đến chuyện của chủ tử?”
Tiểu Hồng nghẹn lời, nếu như là trước đây thì đã sớm giận dữ, nhưng hiện giờ cũng không dám làm càn, trong lòng mắng Lục Liễu vài câu, trên mặt thì vẫn cười tủm tỉm: “Ta còn không phải sợ cô nương gặp chuyện không may sao, cô nương trúng phải xuân dược, tướng quân lại là một đại nam nhân, ngộ nhỡ khống chế không được........”
“Tất nhiên sẽ không rồi!”
Lục Liễu nổi giận đùng đùng nói: “Cô nương đã uống giải dược, hơn nữa nàng hiện tại thân thể không khỏe, tướng quân từ trước đến nay luôn yêu thương nàng, lúc này nhất định sẽ không làm gì với nàng!”
Tưởng Kình Phong tuy rằng tính tình có chút lỗ mãng, nhưng Lục Liễu nhìn thấy được hắn thật tâm đối tốt với Bạch Phù.
Lúc trước chứng điên của phát tác, hắn đều nhịn không có làm chuyện đó, hôm nay làm sao sẽ “giậu đổ bìm leo” được.
Tiểu Hồng nghe xong tựa hồ thoáng yên lòng, bảo Lục Liễu để mình ở đây canh chừng, để nàng trở về nghỉ ngơi một chút.
Nhưng Lục Liễu không cần, cương quyết cự tuyệt.
Tiểu Hồng cũng không chịu đi, nói muốn ở đây với nàng, ngộ nhỡ tướng quân có gì phân phó, nàng ta cũng sẽ giúp một tay.
“Ai cần ngươi giúp đỡ? Ngươi không đến làm loạn đã là tốt lắm rồi!”
Lục Liễu mặc kệ nàng, đứng qua một bên, trong lòng quyết định, lần này cô nương nếu là đi theo tướng quân trở về, vậy nàng quay về cũng muốn học chữ!
Tưởng Kình Phong lần này vốn không tính toán mang Tiểu Hồng tới, Tiểu Hồng lại lấy lý do Lục Liễu không biết chữ, mà Bạch Phù lại là một người câm, nói mình có thể chăm sóc Bạch Phù tốt hơn nên đã cầu xin đi theo.
Tưởng Kình Phong cảm thấy cũng đúng, hơn nữa vốn có chút không hài lòng với Lục Liễu, nên đem nàng ta theo, nghĩ hai người cùng hầu hạ dù sao cũng tốt hơn một người.
Lục Liễu mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì, ai bảo nàng thật sự không biết chữ, lần trước còn để cô nương chạy mất.
Tiểu Hồng thấy nàng không để ý đến mình, cũng không nói gì nữa, tựa vào cánh cửa ngồi xuống, chống tai nghe động tĩnh trong phòng, thẳng đến màn đêm buông xuống, xác định hai người trong phòng thật sự sẽ không làm gì, mới ngáp ngắn ngáp dài trở về phòng ngủ.
……………………………………………
Hôm sau, Bạch Phù tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo, trợn mắt nhìn lên thẳng lên trời một lúc lâu, vẫn không biết mình đang ở đâu.
Nàng cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh hôm qua, nhớ tới bị Lư Triệu lừa trở về viện của hắn, nhớ tới trong phòng tràn ngập hương khí.........
Sau đó........
Sau đó nàng đem Lư Triệu đánh ngất, chạy ra ngoài, nhìn thấy một giếng nước.........
Nàng muốn nhảy xuống giếng, kết quả không thành, ngay sau đó.......
Tưởng Kình Phong đến?
Tưởng Kình Phong!
Bạch Phù muốn ngồi dậy, thân mình lại mạnh mẽ ngã trở về, phát ra một tiếng kêu rên.
“A Phù!”
Tưởng Kình Phong nằm bên mép giường lập tức bừng tỉnh đứng thẳng lên.
“A Phù, nàng tỉnh rồi? Thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Đầu có đau không?”
Nói xong lại liên tục gọi Lục Liễu, để cho nàng đưa đại phu đến.
Tối hôm qua đại phu bị giữ lại nơi này, nghe thấy tin liền vội vàng chạy qua, sau khi bắt mạch liền nhẹ nhàng thở ra.
“Rất tốt, nhờ đại nhân chăm sóc ổn thỏa, vị cô nương này chỉ có chút sốt nhẹ, uống chút thuốc liền tốt lên. Còn về phần mệt nhọc không có sức, thì nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Tưởng Kình Phong nghe vậy nhíu mày: “Không phát sốt sao, ta vừa mới sờ qua.”
Nói xong lại duỗi tay đặt lên trán Bạch Phù, xác định không nóng.
Đại phu cau mày, lại lần nữa bắt mạch, nghĩ đến gì đó liền đem cổ tay Tưởng Kình Phong kéo qua, không khỏi lắc đầu.
“Không phải nàng không nóng, mà là đại nhân cũng phát sốt rồi.”
“Hả? Không có khả năng! Ta từ trước đến giờ chưa từng bị bệnh lần nào!”
Tưởng Kình Phong một mực phủ quyết.
“Cái này......... trước kia không bị bệnh, không có nghĩa là hiện tại cũng không có.”
Tưởng Kình Phong suy nghĩ, đang muốn nói gì đó nữa, Tiểu Hồng ở bên vừa cùng đại phu tiến vào đã xen mồm nói: “Tướng quân, có phải là bởi vì tối hôm trước phát điên.........”
“Câm miệng!”
Tưởng Kình Phong quát to một tiếng, mấy người trong phòng sợ tới mức rụt cổ lại.
Tiểu Hồng lại bị đuổi ra ngoài, Tưởng Kình Phong để cho đại phu đi sắc thuốc, lại phân phó Lục Liễu đi đem cháo nóng tới, lúc này mới ngồi trở lại bên cạnh Bạch Phù.
“A Phù, ngồi dậy ăn chút đồ đi, ta đã kêu người đi nấu cháo cho nàng.”
Nói xong liền vươn tay muốn đem Bạch Phù ôm dậy.
Bạch Phù lại theo bản năng né tránh, ánh mắt buông xuống, lông mi khẽ run, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nàng không nhớ rõ chuyện hôm qua, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ấn tượng.
Nàng nhớ chính mình dường như đối với Tưởng Kình Phong.......... đối với hắn..........
Bạch Phù mặt ửng đỏ, liên tưởng đến tình trạng của bản thân hôm qua, ký ức mơ hồ nhớ lại liền càng thêm khẳng định.
Sao lại như thế? Nàng lúc đó rõ ràng muốn nhảy giếng, làm sao vừa nhìn thấy Tưởng Kình Phong liền........
Tưởng Kình Phong không biết suy nghĩ của nàng, thấy nàng bài xích mình, nghĩ đến nàng chắc còn tức giận, ánh mắt u ám, kêu Lục Liễu đến đỡ nàng.
Lục Liễu đem Bạch Phù từ trên giường ngồi dậy, để cái gối đầu sau lưng nàng, để nàng thoải mái dựa vào.
Tưởng Kình Phong ngồi bên giường từng muỗng từng muỗng đút cho Bạch Phù, Bạch Phù im lặng nghe lời ăn vào.
Chờ nàng ăn xong, thuốc còn chưa có đưa tới, Tưởng Kình Phong trước cùng nàng nói chuyện.
“Ta ngày hôm qua trở về nhất thời sốt ruột, quên sai người bắt hai người đã hạ dược nàng, lúc nhớ tới thì đã muộn, bọn chúng thế mà đã chạy rồi.”
“Có điều nàng yên tâm, ta đã cho người đuổi theo, nhất định sẽ đem bọn chúng bắt về đây cho nàng trút giận!”
Ai ngờ Bạch Phù lại giật mình, lôi ống tay áo hắn lắc lắc đầu.
Đừng bắt, để bọn họ đi đi, ta không muốn gặp lại hắn.
Tưởng Kình Phong nhướng mày, sắc mặt lập tức tối lại.
“Có ý gì? Bọn chúng làm như vậy với nàng. Nàng còn muốn thả bọn chúng đi?”
Bạch Phù rũ đầu xuống, đôi mắt ửng đỏ.
Vậy phải làm sao? Để ngươi đem bọn họ bắt về, sau đó giết bọn họ?
Tưởng Kình Phong thấy nàng như vậy, nghĩ rằng đáy lòng nàng còn lưu luyến tên nam nhân kia, tức giận đứng lên, dằn giọng quát: “Hắn rốt cuộc có cái gì tốt mà để nàng phải che chở hắn như vậy?”
Lúc bệnh điên của hắn phát tác, không khống chế được bản thân, làm ra chuyện như vậy với nàng, nàng tức giận quay đầu bỏ chạy.
Kết quả bây giờ tên nam nhân kia dùng thủ đoạn hạ dược nàng, nàng lại muốn buông tha hắn?
Nam nhân kia đối với nàng mà nói rốt cuộc có bao nhiêu quan trọng?
Bạch Phù vốn đã cảm thấy ủy khuất, bị hắn rống như vậy, nước mắt nhịn không được chảy ra.
Ta không nghĩ buông tha hắn, ta hận không thể đem hắn bằm thây vạn đoạn!
Nhưng hắn là con trai của sư phụ, là con trai duy nhất của sư phụ, ta làm sao có thể làm như vậy? Ta cũng rất tuyệt vọng!
Nàng nghĩ muốn lấy quyển sổ trong ngực ra đem suy nghĩ của mình viết cho hắn xem, sờ soạng một chút mới phát hiện xiêm y trên người toàn bộ đã bị đổi, quyển sổ cũng không có ở đây.
Tưởng Kình Phong đột nhiên có chút chột dạ, lấy quyển sổ cùng bút than từ bên gối đem tới nhét vào tay nàng, có chút không được tự nhiên nói: “Xiêm y là Lục Liễu thay cho nàng, ta....... ta không có nhúng tay vào.”
Mặc dù là hắn cởi, nhưng......... thật sự không phải là hắn mặc cho nàng, cho nên cũng không tính là nói dối đi?
Sắc mặt Bạch Phù khẽ ửng hồng, nắm bút giấy viết gì đó, bởi vì không có khí lực nào nên cầm bút hơi run, chữ viết càng khó nhìn.
Tưởng Kình Phong nhìn qua, chân mày cau lại: “Hắn là sư huynh của nàng?”
Ừm.
Bạch Phù gật đầu.
“Vậy.......... không phải là vị hôn phu, hay là thanh mai trúc mã gì đó của nàng chứ?”
Không phải? Ta không có thích hắn!
Bạch Phù dùng sức lắc đầu, vừa mới động vài cái liền có chút chóng mắt, thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo muốn ngã xuống.
Tưởng Kình Phong vội vàng ngồi bên cạnh nàng, nắm lấy bả vai để nàng dựa vào người mình.
Bạch Phù giãy giụa vài cái, tay Tưởng Kình Phong liền nắm càng ngày càng chặt.
“Vậy....... nàng có thích hắn hay không? Có tâm tư gì khác với hắn không?”
Không có không có không có!
Bạch Phù tức giận đập hắn một cái, không có khí lực đương nhiên không làm đau hắn, mà cho dù có khí lực cũng đánh không đau.
Tưởng Kình Phong mấy ngày nay tâm tình vẫn luôn u sầu ảm đạm nhất thời liền thông suốt vui vẻ, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.
“Vậy nàng vì cái gì muốn tới tìm hắn? Tại sao không quay về tìm sư phụ nàng?”
Sư phụ.......
Người đã mất rồi.......
Bạch Phù trong quyển sổ viết xuống vài chữ.
Ta vì muốn đem tin người qua đời nói với sư huynh, cho nên mới tìm đến hắn.
Tưởng Kình Phong sửng sốt, thấy mặt nàng hiện lên một tầng buồn bã, tay cầm bút càng ngày càng chặt, móng tay cơ hồ muốn khảm vào bút than, biết mình nhắc đến chuyện thương tâm, lại đau lòng tự trách.
“Thực xin lỗi, ta........ ta không nên nhắc tới chuyện này, A Phù, nàng đừng khổ sở, đều là lỗi của ta.”
Tại sao lại là lỗi của ngươi.........
Cái chết của sư phụ cũng không liên quan đến ngươi, cái tên hỗn đản Lư Triệu làm ra loại chuyện như vậy cũng không liên quan đến ngươi, ngươi vội vã nhận sai gì chứ..........
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Bạch Phù ghé vào trước ngực Tưởng Kình Phong, khóc đến run rẩy.
Ta thật sự muốn giết hắn, ta thật sự hận không thể để hắn đi chết, nhưng mà Tưởng Kình Phong, ta không thể......
Làm sao bây giờ, thật sự vô cùng khó chịu.
Bị ủy khuất lại phải gắng gượng nhịn xuống, không thể làm gì hắn, còn phải nhìn hắn tiêu diêu tự tại, sống khỏe mạnh như trước.
Thật sự rất khó chịu.......
Tưởng Kình Phong không biết an ủi nàng như thế nào, chỉ có thể ôm chặt nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nghĩ thầm, tuyệt đối không thể buông tha tên khốn nạn kia, khiến A Phù nhà hắn khóc thành như vậy.
Xiêm y bên hông cảm giác bị cái gì đó kéo xuống, mắt nhìn xuống, thấy hai bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt lấy xiêm y của hắn, giống như bình thường ôm lấy hắn.
Thân thể Tưởng Kình Phong nhất thời kéo căng, tim đập liên tục từng hồi.
Đây là lần đầu tiên A Phù chủ động tiếp cận hắn, mặc dù là thương tâm nên hành động có chút vô thức, nhưng cũng đủ làm cho hắn kích động thật lâu.
Tưởng Kình Phong nuốt xuống một ngụm nước bọt, thoáng cúi đầu, muốn hôn lên đỉnh đầu nàng.
Vừa mới động, người trong ngực đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhớ đến gì đó liền viết vài chữ lên giấy.
Đừng truy bắt hắn nữa, cho người của ngươi quay về đi.
Khá lắm! Khóc thành như vậy còn nghĩ đến người kia!
Tưởng Kình Phong nói một tiếng: “Biết rồi!”
Nói xong nhưng không có động tác gì.
Bạch Phù ngửa đầu, mở to đôi mắt ướt át nhìn hắn: Kêu người quay về đi.
Tưởng Kình Phong bất động, nàng lại lôi ống tay áo hắn, giương mắt mong chờ nhìn chằm chằm hắn, nước mắt đọng trên mi không chịu rơi xuống: Cầu ngươi, kêu người quay về đi.
Tưởng Kình Phong thở dài một tiếng, đem hai tay người nào đó cầm lấy đánh hai cái rồi gọi Tần Nghị vào, phân phó hắn để những người lúc trước phái đi rút về.
“Hài lòng chưa?”
Hắn nhéo nhéo mũi Bạch Phù, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bạch Phù xấu hổ quay đầu tránh né, Tưởng Kình Phong tay đưa giữa không trung dừng một chút rồi thu trở về.
Cũng may Lục Liễu lúc này bưng thuốc tiến vào, đập tan không khí lúng túng trong phòng, Tưởng Kình Phong tự mình đút thuốc cho Bạch Phù, lại nhìn nàng nằm xuống ngủ, lúc này mới trở về phòng của mình.