CHƯƠNG 44: Thư viết tay
“Ngươi không có việc gì đi chế loại độc này làm gì? Ngươi rất rảnh rỗi phải không!”
Tưởng Kình Phong nghe thấy thì tức giận, hoàn toàn xem nhẹ câu nói sau.
Nhưng Bạch Phù lại nghe thấy, trong ngực như ngưng đọng, sau đó lại giống dẫm lên mép vách núi đen, cục đá dưới chân nát vụn phát ra tiếng vang nhỏ.
Cái gì gọi là......... sư phụ rõ ràng có thể giải?
Làm sao có thể......... nếu có thể, tại sao người không giải cho nàng?
Nàng ngơ ngác ngồi trên ghế, trong đầu hiện lên một nghi vấn.
Người vì sao không giải độc cho nàng? Vì sao?
Là không nhìn ra sao?
Không, sư thúc nói y thuật của hắn với sư phụ ngang nhau, sư thúc có thể nhìn ra, vậy sư phụ cũng có thể.
Huống chi đây là loại độc sư thúc nghiên cứu ra, sư phụ cùng hắn là đồng môn, nhất định phải biết mới đúng.
Một khi đã như vậy, vì sao không giải cho nàng?
Chu Văn Đào bị Tưởng Kình Phong nắm lấy cổ áo, nếu ngày thường có người làm vậy, hắn sớm đã tức giận, hôm nay lại vì trong lòng có áy náy, không chỉ không giận, ngược lại vô cùng tự trách bản thân.
“Đều là ta lúc trẻ tạo nghiệt, là lỗi của ta.”
“Đương nhiên là lỗi của ngươi!”
Tưởng Kình Phong căm giận nói: “Mau giải độc cho A Phù nhà ta! Bằng không đừng hòng ta thả ngươi trở về!”
Chu Văn Đào gật đầu: “Đương nhiên rồi, chỉ là độc này của A Phù đã tích tụ lâu rồi, lại còn tụ ở cổ họng, tuy rằng chỉ còn lại một chút, nhưng vẫn phải tuần tự chậm rãi trừ bỏ, bằng không sợ ngược lại làm bị thương cổ họng.”
Nói xong lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Những độc dược lúc trước ta nghiên cứu sau này đều bị tiêu hủy, vẫn chưa truyền ra bên ngoài, nên trong tay sư huynh cũng không có, A Phù, con........ làm sao lại trúng loại độc này?”
Đúng vậy, đang yên đang lành tại sao lại trúng độc, hơn nữa còn là loại độc này?
Bạch Phù nghĩ đến ba năm trước, thời điểm nàng bắt cá bên bờ sông không cẩn thận bị rơi xuống nước.
Tuy kịp thời bò lên, nhưng nước đầu mùa đông lạnh lẽo, khi về đến nhà bị bệnh một hồi.
Sư phụ sắc thuốc cho nàng, uống xong cảm thấy tốt lên nhiều.
Sau đó........ sư huynh trở lại, như trước kia đem về cho nàng rất nhiều đồ ăn ngon cùng nhiều thứ thú vị.
Nàng bị bệnh, không ăn được gì, sư huynh vẫn đưa nàng một chút điểm tâm, nói dù bị bệnh nhưng nếu không ăn gì thì thân thể sẽ không tốt.
Tiếp đó........
Bệnh của nàng ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu sốt cao, cổ họng đau đớn như bị hỏa thiêu. Chờ hết bệnh, cổ họng cũng bị hỏng, từ đó về sau thành người câm, không bao giờ có thể nói chuyện được nữa.
Khi đó nàng còn cho là cổ họng bị cháy hỏng, hiện tại mới hiểu được, thì ra là trúng độc.
Sư huynh của nàng, lúc đó, đã muốn hại nàng.
Sư phụ của nàng.........
Sư phụ của nàng.........
Sư phụ.........
Sư phụ!!!
“A Phù!”
Bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều biến mất, thân thể đứng trên vách núi đen rơi thẳng xuống đáy cốc.
…………………………………………
“Tại sao còn chưa tỉnh? Tại sao nàng còn chưa tỉnh?”
Tưởng Kình Phong gấp đến độ đi quanh phòng, ánh mắt kia hận không thể đem Chu Văn Đào ăn tươi nuốt sống.
Vừa nãy ở tửu lâu, Bạch Phù phun ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Chu Văn Đào ngồi bên giường, lau lau mồ hôi trên trán, đem châm châm lên người Bạch Phù một lúc rồi rút ra.
“Tâm trạng nàng bất ổn, tinh thần không yên, nửa khắc nữa sợ vẫn chưa tỉnh lại được.”
Hắn cau mày trầm giọng nói.
“Vậy phải làm sao?”
Tưởng Kình Phong hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Chỉ có thể đợi xem sao.”
Chu Văn Đào than nhẹ một tiếng, mặt mày rầu rĩ.
Lúc ở tửu lâu hắn hỏi mấy câu kia đã cảm thấy có gì đó không đúng, A Phù trúng loại độc khác còn có thể hiểu được, nhưng lại trúng độc mà hắn nghiên cứu ra thì có chút kỳ quái, dù sao trên đời này cũng không có mấy người biết được cách điều chế độc dược này.
Huống chi độc này trữ trong cổ họng A Phù, chỉ còn lại một chút ít, giống như giải một nửa rồi cố ý để lại một chút, vừa không thật sự làm tổn thương cổ họng, vừa đủ để khiến nàng không thể mở miệng nói chuyện.
Trên đời này có rất ít người có thủ pháp khống chế tốt như vậy, sư huynh của hắn là một trong số ít đó.
Nhưng mà....... Tại sao lại muốn như vậy?
Tại sao sư huynh đem một thân y thuật toàn bộ truyền cho A Phù, rồi lại không giải hết độc cho nàng, khiến nàng thành người câm?
Chẳng lẽ vì sợ nàng đem y thuật truyền ra ngoài, nên mới độc câm nàng?
Không không không, không có khả năng, sư huynh từ trước đến nay luôn nhân hậu, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy!
Chu Văn Đào nghĩ mãi vẫn không hiểu nguyên nhân, chỉ có thể chuyên tâm chăm sóc Bạch Phù, mong nàng có thể sớm tốt lên, đem chuyện tình trong đó nói ra rõ ràng.
Tưởng Kình Phong dù không biết Bạch Phù xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán ra độc này nhất định có liên quan đến sư phụ và sư huynh nàng.
Nghĩ đến tên sư huynh kia, lại nghĩ đến sư phụ chỉ giải một nửa độc cho Bạch Phù, hắn căm giận cắn răng, một quyền nện lên giường.
“Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn! Cả một nhà không phải loại tốt lành gì! Tất cả đều là đê tiện tiểu nhân!”
“Không được nói bậy!”
Chu Văn Đào mày dựng lên, vẻ mặt tức giận.
“Sư huynh ta làm người vô cùng chính trực, có tiếng nhân hậu, cũng không phải loại đê tiện tiểu nhân trong miệng ngươi!”
“Hắn không phải đê tiện tiểu nhân, vậy vì sao biết A Phù nhà ta trúng độc cũng không nói cho nàng? Còn không giải độc cho nàng?”
“Cái này...........”
Chu Văn Đào không thể giải thích, chỉ có thể ngoan cố cãi lại: “Dù sao sư huynh ta khẳng định không phải loại tiểu nhân như ngươi nói!”
Tưởng Kình Phong đang nổi nóng, sao còn nghe thấy gì, khóe mắt nhìn đến hòm thuốc của Bạch Phù đặt trên bàn, tức giận cầm lấy nện xuống mặt đất.
“Ngươi làm gì vậy!”
Chu Văn Đào biết đây là di vật sư huynh để lại, sao trơ mắt nhìn hắn đập vỡ được, vội vàng ngăn cản.
“Buông tay!” Tưởng Kình Phong giận dữ nói, “Thứ này là sư huynh khốn nạn của ngươi lưu lại, A Phù ngày ngày đều mang nó bên người, chẳng phải ngày ngày sẽ nhớ đến chuyện thương tâm kia sao?”
“Ta muốn đập vỡ nó, đỡ phải làm A Phù nhà ta thương tâm!”
“Ngươi là đang....... cố tình gây sự!”
Chu Văn Đào cầm lấy hòm thuốc kia không buông.
“Hòm thuốc này bây giờ đã là của A Phù, vậy chờ A Phù tỉnh lại chính nàng xử lý, ngươi phá hư nó, lỡ nàng tỉnh lại muốn tìm thì phải làm sao?”
“Tìm cái gì mà tìm! Không được tìm!”
Tưởng Kình Phong kiên trì muốn hủy hòm thuốc, Chu Văn Đào lại khăng khăng không chịu.
Hòm thuốc bị tranh giành kịch liệt mà rớt xuống, đập vào góc bàn, vang lên một tiếng.
Chu Văn Đào đau lòng ôm hòm thuốc vào ngực: “Nhìn xem nhìn xem! Đều bị ngươi phá hủy rồi!”
Hắn chỉ vào vết nứt dưới hòm thuốc nói.
“Ta phá hư gì, rõ ràng đã sớm hỏng rồi! A Phù hai ngày trước còn nói muốn tìm thợ mộc sửa lại.”
Tưởng Kình Phong bình tĩnh nói, tiện nhìn vết nứt kia, phát hiện vết nứt lớn hơn một chút so với lúc trước, có lẽ vừa nãy thật sự bị mẻ thêm.
“Dù sao cũng hỏng rồi, vừa vặn đem đập nát luôn đi!”
Hắn vươn tay muốn đoạt lấy hòm thuốc.
“Đợi đã!”
Chu Văn Đào giơ tay ngăn lại, đem ánh mắt nhìn qua khe nứt trên hòm thuốc.
“Bên trong hình như có gì thứ gì đó.”
Hắn lẩm bẩm nói, nghiêng hòm thuốc lại, một mảnh giấy mỏng hé ra ngoài, lộ ra một góc.
“Đây là cái gì?”
Tưởng Kình Phong thuận tay rút ra, nhìn lướt qua một chút, kết quả vừa nhìn sắc mặt liền đại biến.
“Bên trong còn có gì không? Đổ ra xem!”
Hắn đem hòm thuốc đoạt lại, mạnh mẽ lắc qua lắc lại, cũng mặc kệ đồ bên trong có bị làm hỏng hay không.
Lại có vài tờ giấy từ bên trong rơi ra, Tưởng Kình Phong vội đem giấy đặt hết lên bàn, sắp lại theo trình tự thời gian.
“Hồng Khánh mồng ba tháng tám năm bốn bảy, cùng Triệu Dương đến ngôi miếu hoang cứu một nữ hài vừa sinh, mẫu thân nàng đã mất, trên người mẫu thân nàng có một cái hà bao, một cái trâm cài tóc, lưu lại làm tín vật, đợi ngày nào đó nàng dùng để tìm lại người thân. Vì trên hà bao thêu một đóa phù dung trắng, nên gọi nữ hài đó là Bạch Phù.”
“Chiêu Đức mười ba tháng giêng năm thứ ba, hôm nay biết được nghiệt tử Lư Triệu đem theo tín vật nhận thân của Phù nhi, hắn lại đi giả mạo thân phận nàng, lúc trước bảo đi học mong muốn làm quan chỉ là cái cớ. Ta có ý muốn vạch trần, lại lo lắng tính mạng của hắn, cuối cùng ẩn nhẫn không nói. Tâm ta đau đớn, lại vô cùng áy náy với Phù nhi, không biết nên làm thế nào để đối mặt với nàng.........”
“Chiêu Đức tháng hai năm thứ năm, Phù nhi năm nay đã mười hai tuổi, rất nhu thuận, với ta cũng vô cùng hiếu thảo. Ta nội tâm hổ thẹn, tự cảm thấy mình không đáng để Phù nhi kính trọng, cũng vì tương lai của Phù nhi mà lo lắng sâu sắc, muốn điều tra rõ Phù nhi rốt cuộc là đứa nhỏ nhà ai, đưa Phù nhi về bên cạnh người nhà chân chính của nàng, cố ý mời nhũ mẫu dạy Phù nhi quy củ lễ nghi, để nàng sau khi về nhà, có thể thuận lợi bình an, không bị người nhà xem thường. Về phần nghiệt tử Lư Triệu....... con hư tại cha, sau khi nói ra toàn bộ sự thật, mong rằng người nhà của Phù nhi có thể cho phép ta dùng mạng mình đổi lấy mạng hắn........”
“Chiêu Đức hai mươi bảy tháng chín năm thứ năm, nghiệt tử biết được ý đồ của ta, thừa dịp Phù nhi bị bệnh mà hạ độc nàng, ta vốn muốn đánh chết tên súc sinh này, muốn giải độc cho Phù nhi, nhưng ta......”
“Ta có tội, ta có tội, ta có tội........ Thực xin lỗi Phù nhi, ta có tội........”
“Chiêu Đức mồng tám tháng ba năm thứ bảy, ta đã bị bệnh hơn năm năm, không chỉ không thể chiếu cố Phù nhi, ngược lại còn trở thành gánh nặng của nàng......... Người như ta, sống còn có ý nghĩa gì nữa? Để Phù nhi chịu vất vả, không bằng chết đi cho rồi........”
“Chiêu Đức mười sáu tháng ba năm thứ bảy, ta phải đi rồi, Phù nhi, sư phụ thực xin lỗi con.........”
“Tín vật của con đã bị cái tên nghiệt tử kia lấy đi, ta không có thứ gì có thể chứng minh thân phận của con, chỉ có thể đem thư viết tay lưu lại. Nếu sau này những bức thư này bị con phát hiện, vậy chứng minh đó là ý trời, nên quay về bên người nhà con đi thôi, không cần bận tâm đến ta, cũng không cần bận tâm đến sư huynh con, chúng ta không xứng, chúng ta không xứng được Phù nhi thông cảm và quan tâm.”
“Nghiệt tử kia vì đề phòng ta mang con về nhà, nên chưa bao giờ nhắc tới người nhà con rốt cuộc là ai, vi sư chỉ biết là dòng dõi cao quý, gia đình không tầm thường, con tìm kiếm có thể có chút khó khăn, nhưng vi sư tin tưởng, không gì có thể làm khó được Phù nhi, Phù nhi lợi hại như vậy, chỉ cần có tâm, nhất định chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Tội nhân Lư Kiến Nam, tự tay đề bút.”