Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 45: Vẻ mặt mộng bức*
Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) ‘ngoài khét trong sống’. Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị ‘sét đánh’ bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm. (Nguồn: Nhà Tụi Tui)
Cách dùng:

-Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.

-Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.
____________
Thời tiết dần trở lạnh, lá trên cây cơ hồ rụng hết, chỉ còn sót lại vài chiếc lá đã khô vàng, lung lay sắp rớt.
Năm nay tuyết đầu mùa đặc biệt đến sớm, đầu tháng mười đã bắt đầu rơi, tuy rất nhanh liền tan ra, nhưng rốt cuộc vẫn mang đến cảm giác lạnh run.
Bạch Phù ngồi ở trên giường, lấy gối đầu làm tấm dựa, trên người đắp một tấm chăn thật dày, trong tay để mấy bức thư, cũng không có động, chỉ là để nơi đó mà thôi.
Những bức thư này nàng đã xem qua vô số lần, dường như đã thuộc lòng mỗi một câu mỗi một chữ bên trong, thậm chí tờ nào dính vài giọt nước mắt, nàng cũng vô cùng rõ ràng.
Lục Liễu muốn thu lại giùm nàng, nàng lại lắc đầu, kiên trì muốn để đó, cũng không biết nghĩ đến cái gì.
Tưởng Kình Phong tiến vào phòng chỉ thấy nàng ngơ ngác nhìn những tờ giấy kia đến sững sờ, cả người vẫn một bộ dạng mất hồn như cũ, giống như con rối bị chặt đứt sợi dây điều khiển, không nhúc nhích gì.
Hắn đi qua ngồi bên người nàng, đem những tờ giấy kia vứt qua một bên, cau mày nói: “Đừng nhìn nữa, sư thúc nàng nói nàng không thể tiếp tục thương tâm nữa, nàng còn nhìn để làm gì.”
Bạch Phù vươn tay ngăn lại nhưng không ngăn được, lại lập tức cúi đầu, khôi phục bộ dạng vừa rồi.
Tưởng Kình Phong vừa giận vừa lo, ấn bả vai nàng nói: “Thương tâm thì khóc ra đi! Nàng đã buồn bã như vậy mấy ngày rồi! Lỡ buồn đến phát bệnh thì làm sao bây giờ!”
Khóc?
Bạch Phù lắc đầu.
Nàng không muốn khóc, nước mắt cũng đã rơi hết khi vừa mới biết được chân tướng, nàng hiện tại không muốn khóc, một chút cũng không muốn.
Nàng đang nghĩ đến chuyện khác, nghĩ đến sư phụ, nghĩ đến chính mình, nghĩ đến con đường phải đi sau này.

Tưởng Kình Phong lại không biết, thấy nàng cúi đầu đau buồn không lên tiếng, cho rằng nàng còn đang thương tâm.

“Nàng nói xem, nàng ở đây thương tâm có ích gì? Sư huynh của nàng có thể nhận tội đền tội sao? Nàng có thể tìm được người nhà nàng sao? Nếu đã không thể, vậy cứ tiếp tục ngồi như vậy có ý nghĩa gì? Còn không bằng........”
Lời còn lại chưa kịp nói ra đã bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại đặt lên miệng hắn che lại, lòng bàn tay đè nặng bờ môi hắn.
Đừng nói nữa, ngươi thật ồn.
Bạch Phù nhíu nhíu mày.
Tưởng Kình Phong hô hấp bị kìm hãm, trong lúc nhất thời không dám hít thở.
Bàn tay mềm mại che ngoài miệng, tuy hắn biết rõ là không nên, nhưng vẫn muốn hôn một cái.
Cũng may Bạch Phù đúng lúc thu tay về, bằng không hắn chỉ sợ kiềm chế không nổi bản thân.
Bạch Phù lấy ra quyển sổ nhỏ, viết vài chữ trên giấy rồi đưa cho Tưởng Kình Phong: Ta không phải đang thương tâm.
“Không phải? Vậy nàng ngồi ngẩn người như vậy làm gì?”
Tưởng Kình Phong có chút không tin.
Bạch Phù cúi đầu, tiếp tục viết: Đang nhớ đến sư phụ, đang......
Chữ phía sau còn chưa viết ra, Tưởng Kình Phong đã nổi giận.
“Nàng nhớ đến hắn làm gì? Tên hỗn đản kia có cái gì mà đáng nhớ đến! Nếu không phải hắn gạt nàng còn không giải độc cho nàng, nàng làm sao sẽ trở thành bộ dạng như hiện tại chứ!”
Tay Bạch Phù dừng một chút, lắc lắc đầu: Sư phụ nếu thật sự muốn gạt ta, sẽ không để lại những bức thư này, nếu thật sự muốn để ta vĩnh viễn biến thành người câm, sẽ không giúp ta giải một nửa độc.
“Vậy thì sao! Hắn để lại thư nhưng không dạy nàng chữ, giải độc cho nàng cũng chỉ giải một nửa, nói trắng ra vẫn là muốn bảo vệ cho hài tử của hắn!”
“Lần này nếu không phải thư vừa vặn bị chúng ta nhìn thấy, nàng làm sao biết được chân tướng? Nếu nhìn thấy thư là Lư Triệu, hắn sẽ nói cho nàng biết sao? Hắn sẽ đem tất cả thư đốt đi! Đến lúc đó trên đời liền không có ai biết được chân tướng, nàng vĩnh viễn cũng không biết thân phận thật của mình, vĩnh viễn tìm không được người nhà mình!”
Nói thì nói như vậy, nhưng mà.........
Bảo vệ nhi tử của mình không phải là chuyện thường tình sao?
Bạch Phù viết lên giấy: Trong mu bàn tay đều là thịt, một là nhi tử ruột, một là đồ đệ xem như con gái mình mà nuôi lớn, sư phụ nhất định vô cùng khó xử. Đổi thành ta, chắn chắn cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Cứu đứa này sẽ hại đứa kia, cứu đứa kia sẽ hại đứa này, đều là hai bảo bối của mình, có rất nhiều chuyện đều không thể dùng đúng sai đơn giản để đánh giá.
Bạch Phù mới đầu không phải không có oán hận, nhưng oán hận qua đi, càng nhiều hơn đó chính là thở phào nhẹ nhõm.
Ở tửu lâu vừa biết được bản thân bị sư huynh hạ độc, mà sư phụ biết rõ cũng không giải độc cho nàng, nàng cảm thấy thật sự tuyệt vọng.
Nàng yêu mến sư phụ như vậy, xem người như phụ thân mình, người thế nhưng đối với nàng như vậy?
Nhưng khi nhìn thấy những bức thư này, biết hắn cũng rất khó xử, biết hắn cũng từng bị dày vò, biết hắn cũng luôn luôn tự trách áy náy, nàng đã không còn cảm thấy khổ sở nữa rồi.
Tối thiểu, ở trong mắt sư phụ, nàng cũng rất quan trọng, sư phụ cũng không bởi vì sư huynh là con trai ruột hắn mà hoàn toàn đem đồ đệ là nàng vứt qua một bên.
Bằng không hắn sẽ không biết rõ những thứ này nếu bị nàng nhìn thấy có thể sẽ uy hiếp tính mạng của sư huynh, mà còn lưu lại những bức thư này. 
Cho nên Tưởng Kình Phong bọn họ nghĩ đến sau khi nàng xem thư sẽ thương tâm khổ sở, kỳ thật không có, nàng hiện tại bình tĩnh, yên lòng hơn bất cứ lúc nào.
Tưởng Kình Phong nhìn những chữ nàng viết trên giấy, mặt hơi trầm xuống, vươn tay đem nàng ôm vào lòng ngực, thanh âm nặng nề: “Nàng đúng là ngốc.”
Rõ ràng đều là người hại nàng, nàng lại dễ dàng tha thứ như vậy.
Bạch Phù không cảm thấy mình ngốc, tựa vào lồng ngực hắn cười cười, lại đẩy hắn ra viết vài chữ lên giấy: Ta muốn đi tìm người nhà ta.
“Đó là đương nhiên!”
Tưởng Kình Phong nói: “Nàng yên tâm, ta đã cho người đi thăm dò hướng đi của tên sư huynh hỗn đản kia, chờ có tin tức, nhất định sẽ mang nàng đi nhận thân.”
Bạch Phù giật mình, trong lòng khẽ run.
Nàng cho rằng....... Tưởng Kình Phong sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy.
Dù sao hắn vẫn muốn đem nàng cột bên người, mà nàng một khi tìm được người nhà, rất có thể sẽ quay về bên cạnh người nhà.
Không nghĩ tới, hắn lại không chút do dự giúp nàng, thậm chí còn hành động trước một bước.
Bạch Phù trên giấy viết câu cảm ơn, lại viết: Không cần tra, ta biết đi đâu.
“Nàng biết?”
Tưởng Kình Phong có chút giật mình.
Trong thư Lư Kiến Nam rõ ràng nói không biết người nhà nàng ở đâu, cái tên súc sinh Lư Triệu kia khẳng định cũng không nói cho nàng, nàng làm sao biết được?
Bạch Phù lại gật đầu, vô cùng khẳng định viết hai chữ: Kinh thành.
Ngày ấy lúc Lư Triệu dùng sức mạnh đối với nàng, Tiểu Kim từng nói qua một câu “Ngài cùng Ngụy đại tiểu thư đã đính thân, việc này mà truyền đến kinh thành........”
Cho nên, Lư Triệu nhất định ở kinh thành!
Tưởng Kình Phong tuy không biết nàng làm thế nào biết được, nhưng nếu nàng đã nói, hắn sẽ mang nàng đi.
“Được, vậy ta sẽ điều người về, chúng ta trực tiếp đi kinh thành.” Ở trên đường chặn lại, không bằng trực tiếp đến kinh thành, ở trước mặt mọi người nói rõ ràng, đỡ phải đem Lư Triệu trói lại, kết quả lỡ có người nói bọn hắn uy hiếp Lư Triệu, A Phù mới là giả mạo.
Bạch Phù vô cùng cảm kích Tưởng Kình Phong nguyện ý giúp đỡ, nhưng lại không muốn làm phiền hắn, viết viết: Tự ta đi là được rồi, ngươi.........
Còn chưa có viết xong, Tưởng Kình Phong đã phụng phịu phản đối: “Không được! Ta cùng nàng đi!”
Ta biết mà........
Bạch Phù thở dài, lại viết: Thật sự không cần, ngươi là tướng quân thủ hộ biên cương, lần này đã đi lâu như vậy rồi, cần phải trở về, sao có thể cùng ta đi khắp nơi được.
“Nàng nói cái này à? Không sao.”
Tưởng Kình Phong tùy tiện nói, nói xong còn nhếch miệng cười.
“Nàng nhớ lúc trước ta có nói dẫn nàng đi gặp một người không?”
Nhớ.
Bạch Phù gật đầu.
Không phải Mạc tiểu trại chủ kia sao? Đã gặp rồi.
Ai ngờ Tưởng Kình Phong nói lại là người khác,
“Ngày đó nàng cũng gặp qua rồi. Từ Việt! Ta từng nhắc đến nàng với hắn, chính là Ung thân vương của Đại Ngụy.”
“Ta đóng giữ ở biên cảnh kỳ thật không phải là vì triều đình, mà là vì Từ Việt. Lần này tới tìm nàng cũng là muốn gặp mặt hắn.”
“Vừa vặn hắn nói Mạc Diêm vẫn luôn muốn tìm ta, nhưng trấn Tam Tháp phòng thủ nghiêm ngặt, thân phận của Mạc Diêm không thuận tiện đi đến, nên ta liền nhân cơ hội này đem hành tung của ta tiết lộ cho bọn họ, để cho bọn họ có thể tìm được ta.”
Từ Việt?
Bạch Phù nhíu mày vẻ mặt mờ mịt: Ta khi nào gặp qua Ung thân vương?
Nhân vật lợi hại như vậy, nếu nàng gặp qua, làm sao lại không nhớ rõ?
Tưởng Kình Phong nhắc nhở: “Chính là người ngày đó đứng sau Mạc Diêm, Thạch Đầu, chính là hắn!”
A….
Bạch Phù hít một hơi, nhớ tới ngày đó Tưởng Kình Phong cùng Mạc Diêm nghị luận về Ung thân vương, lời nói của Mạc Diêm có chút bất kính với hắn, mà bản thân hắn thế nhưng......... đứng ở bên cạnh nghe?
Chẳng lẽ......... bọn họ hợp tác tới thử Tưởng Kình Phong? Muốn nhìn thái độ của Tưởng Kình Phong đối với Ung thân vương?
Không đúng, Tưởng Kình Phong biết Thạch Đầu là Ung thân vương, còn có quan hệ rất tốt với hắn, vậy còn có gì để thăm dò?
Bạch Phù không rõ, Tưởng Kình Phong lại nói cho nàng một việc khác.
Bạch Phù nghe xong cằm như muốn rớt xuống, một lúc lâu sau cũng không hồi phục tinh thần.
Cái tên lưu manh Mạc Diêm, vậy mà lại là nữ?
Tưởng Kình Phong nói xong còn ở bên tai nàng cười ám muội: “Khẩu vị của Từ Việt có phải rất kỳ quái hay không?”
Không, không có kỳ quái.
Bạch Phù hiện tại cẩn thận ngẫm lại diện mạo Mạc Diêm, cảm thấy nàng nếu thật sự là nữ hài tử, quả thật rất xinh đẹp.
Chỉ là........ cái này có liên quan gì đến nàng? Tưởng Kình Phong lại mang nàng gặp Ung thân vương làm gì?
Nếu là gặp Mạc Diêm còn nghe được, tốt xấu gì bên người Mạc Diêm còn có sư thúc, nhưng mà gặp Ung thân vương.........
“Không có việc gì, chính là muốn mang nàng đi gặp hắn.”
Tưởng Kình Phong nói.
“Ta thuở nhỏ không cha không mẹ, cha mẹ ta lúc còn nhỏ đã qua đời, là thúc thúc thẩm thẩm nuôi dưỡng ta, trên đời này trừ bọn họ ra, Từ Việt chính là người thân thiết với ta nhất, cho nên ta muốn mang nàng đi gặp hắn.”
Bạch Phù nghe vậy cúi đầu, hai má nóng lên, không hiểu sao có loại cảm giác con dâu đi gặp cha mẹ chồng.
Không muốn bị suy nghĩ này làm cho rối loạn, nàng vội vàng nói sang chuyện khác: Trước khi đi kinh thành, ta muốn quay về núi Bạch Mao một chuyến, bái tế một chút sư phụ ta.
“Không được!”
Tưởng Kình Phong một lời từ chối.
Người như vậy có cái gì để mà tế bái?
A Phù tha thứ cho hắn ta, hắn cũng sẽ không!
Bạch Phù biết hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, nắm lấy tay áo hắn cầu xin.
Cầu ngươi, ta thật sự muốn đi nhìn sư phụ, ta có chút chuyện muốn nói với người.
Tưởng Kình Phong chịu không nổi bộ dạng nàng mang theo đôi mắt tha thiết mong chờ như vậy, cảm thấy là đang làm nũng.
Nhưng hắn cố tình chống cự lại bộ dạng như vậy của Bạch Phù, chỉ có thể ngoan cố nói: “Vậy........ Vậy nàng hôn ta một cái đi, hôn ta một cái ta liền đáp ứng.”
Hắn biết Bạch Phù tuyệt đối sẽ không hôn hắn, nói như vậy chỉ là để tìm lý do cự tuyệt mà thôi.
Bạch Phù nghe thấy lời hắn quả nhiên có chút sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt đỏ lên.
Tưởng Kình Phong trong lòng đắc ý, đang muốn xem đây là lý do cự tuyệt, tiểu cô nương đột nhiên lại gần, hôn lên gò má hắn một cái.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui