CHƯƠNG 48: Tra hỏi trong phòng
Một tiếng hét thảm từ trong xe ngựa truyền ra, làm người bên ngoài đều hoảng sợ.
“Tướng quân! Ngài làm sao vậy!”
Tần Nghị đang đánh xe vén rèm lên xông vào, ngón tay đụng tới màn xe, lại nghe thanh âm Tưởng Kình Phong cắn răng truyền đến: “Không có việc gì.......... Tại sao............ lại dừng xe đột ngột như vậy!”
Tần Nghị cũng có chút khó hiểu: “Thuộc hạ cũng không biết, Chu đại phu ở phía trước bỗng dừng lại, cho nên thuộc hạ đành phải dừng lại theo.”
Bằng không sẽ bị đâm trúng.
Tưởng Kình Phong nghiến răng nghiến lợi, Bạch Phù ở một bên run rẩy cười.
Đáng đời! Ai bảo ngươi làm loạn trên xe!
Tưởng Kình Phong ôm lấy thắt lưng nàng, trán nổi đầy gân xanh.
Cái tên Chu Văn Đào kia có cừu oán gì với hắn không biết?
Thời điểm quan trọng vừa nãy, không làm ra không nói, còn kém chút nữa đem cái đó của hắn nhổ ra!
Còn vài lần như vậy nữa, hắn chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện mất!
“Nàng còn cười!”
Hắn khàn giọng nén giận, đến gần muốn cắn lỗ tai nàng.
Bạch Phù cười tránh thoát, Tưởng Kình Phong lại ầm ĩ tiến tới, thanh âm Chu Văn Đào đang ở bên ngoài xe vang lên.
“A Phù, cứ ngồi trong xe, đối với thân thể con không tốt, xuống dưới đi lại một chút đi. Ta xem xung quanh non xanh nước biếc, cảnh sắc rất tốt, đi dạo một chút sẽ tốt hơn.”
Cho nên, đột ngột dừng xe như vậy chỉ là vì muốn kêu A Phù xuống đi dạo?
Nếu không phải ở giữa hai chân còn đau, quần cũng chưa có mặc xong, Tưởng Kình Phong thật muốn đi xuống làm thịt tên hỗn đản này!
Cái tên hỗn đản này chính là không muốn A Phù cùng hắn thân cận, liền cố ý liên tục làm phiền như vậy!
Bạch Phù cũng có thể hiểu được điều này, liền mặc thêm áo choàng đỏ mặt đi xuống, bằng không cứ ở mãi trên xe không xuống, chẳng phải sẽ khiến sư thúc nhìn ra nàng cùng Tưởng Kình Phong vừa làm gì đó trên xe sao.
Chu Văn Đào gọi vài tiếng, thấy Bạch Phù khoác áo choàng đi ra, liền nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng lại nhìn sắc mặt đỏ bừng cùng cánh môi sưng đỏ của nàng, liền tức giận.
Cái tên Tưởng Kình Phong vô liêm sỉ này! Hắn biết hôm nay hắn ta không cưỡi ngựa mà bỗng nhiên ngồi xe ngựa liền có chút không đúng rồi! Quả nhiên là muốn ở trên xe khi dễ A Phù!
May mà hắn kịp thời dừng xe lại, bằng không để tên kia như ý muốn rồi!
Chu Văn Đào không biết, áo choàng của Bạch Phù che lại y phục có chút hỗn loạn, trước ngực hai mảnh thấm ướt, xương quai xanh nổi nhiều vết đỏ, bộ dạng vô cùng hương diễm, Tưởng Kình Phong quả thật còn làm rất nhiều chuyện hắn không biết được.
Hắn nếu mà biết, chỉ sợ sẽ không do dự mà đem dược hạ vào đồ ăn của Tưởng Kình Phong.
……………………………………………
“Y thuật của sư thúc nàng rốt cuộc có được không vậy?”
Ăn xong cơm chiều, Tưởng Kình Phong nắm tay Bạch Phù đi dạo trong sân khách điếm.
Đã nhiều ngày rồi hắn không làm gì được Bạch Phù, một là vì Chu Văn Đào nhìn chằm chằm hắn, hai là vì chuyện lần trước trên xe ngựa mà hắn bị thương, đau đến mức xuất hiện luôn bóng ma, liền nghĩ đơn giản chờ Bạch Phù giải xong độc rồi nói sau.
Chu Văn Đào hôm trước đã châm kim lần cuối cho Bạch Phù, uống một liều thuốc, nói dư độc đã không còn, chờ cho cổ họng thích ứng một chút, nàng liền có thể nói chuyện.
Nhưng mà hai ngày qua đi, Bạch Phù vẫn không có mở miệng.
Tưởng Kình Phong có chút sốt ruột, thậm chí nghĩ rằng Chu Văn Đào có phải vì sư huynh hắn mà cố ý không chữa trị đàng hoàng cho A Phù hay không.
Nhưng trước khi Bạch Phù có thể nói chuyện, hắn sẽ không để Chu Văn Đào rời đi, cho nên mặc dù hắn thật sự có suy nghĩ không đứng đắn, nhưng hắn cũng không sợ, xem ai tốn sức hơn ai.
Bạch Phù đứng bên cạnh hắn, cúi đầu mím môi cười, cũng không biết đang nghĩ gì.
Trời mùa đông ban đêm rất lạnh, hai người đi một lúc liền trở về phòng.
Tưởng Kình Phong ôm Bạch Phù lưu luyến không rời, hôn môi nàng hồi lâu, lại nghĩ nếu còn không đi ra ngoài thì sư thúc của nàng vọt tới giết hắn mất, lúc này mới chịu buông ra.
Hai tay vừa mới buông ra, còn chưa rời khỏi thân thể nàng, chợt nghe trước ngực truyền đến thanh âm cực kì nhỏ: “Tưởng Kình Phong.”
Thanh âm ôn nhu mềm mại, có chút trong trẻo, mang theo chút âm thanh của trẻ thơ, làm cho tâm người nghe muốn tan chảy.
Tưởng Kình Phong sững sờ nhìn nàng, sau một lúc lâu vẫn không hồi phục được tinh thần.
Bạch Phù ngẩng đầu, nhìn đến bộ dạng ngốc nghếch của hắn, cười khẽ ra tiếng, hai cánh môi đỏ mọng khẽ mở, ôn nhu kêu một tiếng: “Tưởng Kình Phong.”
Tưởng Kình Phong thân mình cứng đơ, cảm thấy trong lòng đang run rẩy, hô hấp không hiểu sao lại căng thẳng.
Bạch Phù thấy hắn thật sự hoàn toàn ngây dại, cười càng vui vẻ: “Ngốc tử, ngươi..........”
Còn chưa dứt lời, lại bị người trước mắt chặn môi lại.
“A Phù, nàng......... nàng đừng nói chuyện.”
Bạch Phù nhíu mày, vừa rồi ngươi không phải bởi vì ta không nói chuyện mà oán trách sư thúc sao? Tại sao lúc này lại không cho ta nói chuyện.
Ngay sau đó lại cảm thấy thứ gì đó đang dần dựng thẳng lên, nam nhân hô hấp có chút dồn dập.
“Nàng vừa nói, ta....... ta liền..........”
Cứng lên.
Bạch Phù đỏ mặt, vươn tay đẩy hắn ra: “Lưu manh!”
Nói xong xoay người chạy đi.
Tưởng Kình Phong một tay kéo nàng lại, từ phía sau ôm lấy nàng.
“A Phù, nàng từ khi nào có thể nói chuyện? Chu Văn Đào tại sao không nói cho ta biết?”
Hơi thở nóng rực phun bên tai nàng, môi thỉnh thoảng cắn nhẹ lên lỗ tai mềm mại của nàng.
Bạch Phù cảm thấy hơi ngứa, nhưng cũng không có giãy ra, đỏ mặt thì thào một câu: “Sư thúc không biết, ta muốn......... muốn nói cho ngươi nghe đầu tiên.”
Nói cho ngươi nghe đầu điên.........
Trong lòng Tưởng Kình Phong có gì đó muốn bộc phát ra, xoay thân thể nàng lại, bàn tay to vuốt ve mặt nàng.
“Nữ nhân của ta, nàng thật đúng là.........”
Làm lòng ta tràn đầy ngọt ngào.
Tưởng Kình Phong cúi đầu hôn nàng, nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, như muốn đem nàng hòa tan, hung hăng ôm nàng dính sát vào lồng ngực hắn.
Bạch Phù cũng không cự tuyệt, nhưng mà thứ đó thật dọa người, nàng theo bản năng muốn né tránh, bàn tay Tưởng Kình Phong lại đặt lên mông nàng, gắt gao siết chặt nàng, làm cho nàng càng gần hắn hơn.
Bạch Phù không hiểu sao cảm thấy có chút khủng hoảng, thân mình kéo căng, không biết làm thế nào mới tốt.
Tưởng Kình Phong lại như không thể đợi thêm được nữa, bỗng nhiên ôm nàng tiến về phía giường, vừa đi vừa hôn môi nàng, dường như hận không thể đem nàng nuốt vào bụng.
Nhưng có người cố tình không muốn làm cho hắn được như ý nguyện, Chu Văn Đào thấy hắn theo Bạch Phù vào phòng hồi lâu mà vẫn chưa có đi ra, lại bắt đầu ở bên ngoài gõ cửa.
Tưởng Kình Phong dừng cước bộ, bực bội nhíu mày.
“A Phù, chờ ta, ta lập tức trở lại ngay.”
Hắn đem Bạch Phù đặt lên giường, thở hổn hển quyện lấy cánh môi nàng, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài,
“Cút!”
Vừa mở cửa, hắn cũng không chút khách khí rống lên.
Chu Văn Đào mày dựng lên: “Hắc! Xú tiểu tử! Lời ta nói ngươi không để vào tai phải không! Thân thể A Phù còn chưa tốt, ta không phải nói với ngươi..........”
“Tốt lắm!”
Tưởng Kình Phong ngắt lời: “Nàng có thể nói chuyện rồi, độc cũng đã hoàn toàn được giải, không có vấn đề gì nữa.”
“Có thể nói chuyện rồi?”
Chu Văn Đào sửng sốt, chợt mừng rỡ, nhấc chân muốn vào xem một chút, lại bị Tưởng Kình Phong ngăn lại.
“Ngươi ngày mai hẵng xem, chúng ta muốn đi ngủ.”
Các ngươi muốn đi ngủ?
Các ngươi?
Ngươi........
Chu Văn Đào nắm quyền, hít sâu đem chân thu về, vung ống tay áo: “Ngươi đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Để ngày mai hẵng nói!”
Tưởng Kình Phong không kiên nhẫn trả lời, đưa tay muốn đóng cửa.
“Không thể chờ ngày mai! Hiện tại phải nói rõ ràng!”
Chu Văn Đào vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có, kiên trì muốn cùng hắn nói chuyện.
Tưởng Kình Phong chờ ngày này lâu như vậy, mắt thấy miếng ăn đến miệng, làm sao nguyện ý vào lúc này đi đối phó hắn, đè cổ họng xuống bình tĩnh nói: “Đừng tưởng rằng ngươi là sư thúc của A Phù ta liền không dám đánh ngươi, Mạc Diêm tuy rằng phái hai người đi theo ngươi, nhưng cũng đánh không lại mười mấy người bên cạnh ta, ta nếu thật sự muốn xử lý ngươi, bọn họ còn không đủ làm đồ ăn cho thủ hạ của ta đâu!”
“Ngươi.......... ngươi thật vô liêm sỉ!”
Chu Văn Đào tức đến run người, chỉ có thể cắn răng nói: “Chuyện liên quan đến A Phù, ta hôm nay phải nói rõ ràng với ngươi, nếu không hôm nay dù có liều cái mạng này ta cũng không để cho ngươi toại nguyện!”
Tưởng Kình Phong vừa nghe có liên quan đến Bạch Phù, trong lòng tuy rằng không muốn, nhưng vẫn là ra khỏi phòng đóng cửa lại, đi theo về phòng hắn ta.
“Chuyện gì? Chẳng lẽ độc trên người A Phù còn chưa giải hết?”
Vừa vào cửa hắn liền trực tiếp hỏi.
“Giải hết rồi.”
Chu Văn Đào ngồi lên ghế nhẹ giọng nói.
“Ta hỏi ngươi, ngươi định sắp xếp như thế nào cho A Phù?”
“Sắp xếp cái gì?”
Tưởng Kình Phong nhíu mày.
“Ngươi là võ tướng,” Chu Văn Đào đánh giá hắn tiếp tục mở miệng, “Hơn nữa còn có bệnh điên!”
Hai chữ cuối cùng làm đồng tử Tưởng Kình Phong co rút lại, hai tay chợt nắm chặt: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Ta muốn nói, nếu ngươi ở trên chiến trường xảy ra chuyện, A Phù phải làm sao? Còn có, bệnh điên của ngươi phát tác, nếu làm A Phù bị thương thì sao?”
“Sẽ không!”
Tưởng Kình Phong hét lớn một tiếng, vẻ mặt tức giận.
“Làm sao ngươi biết ngươi sẽ không?”
Chu Văn Đào không mảy may hoảng sợ: “Người phát điên còn có thể nhớ gì sao? Ngươi nếu có thể khống chế được mình, cũng sẽ không nổi điên.”
“Ta nói sẽ không chính là sẽ không! Ta lúc trước từng phát bệnh, thời điểm A Phù ở bên cạnh, ta.......... ta cũng không có làm nàng bị thương, không có.........”
Nói xong lời cuối cùng, hắn nắm chặt hai đấm, đầu cúi thấp xuống.
Chu Văn Đào cũng không tính toán cứ như vậy buông tha hắn: “Trước kia không có, không có nghĩa là về sau cũng không có, lần này sẽ không không có nghĩa là lần sau cũng sẽ không. Ai biết ngươi lúc nào đó phát tác nghiêm trọng, thật sự làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi thì sao!”
“Ta nói thật với ngươi, cho dù A Phù thành thân với ngươi rồi, ta bất luận thế nào cũng sẽ không đem nàng giao cho ngươi!”
Tưởng Kình Phong giật mình, thuận miệng đáp: “Bọn ta sẽ không thành thân.”
“Lại nói có giao nàng cho ta hay không cũng không phải ngươi nói là được! A Phù đã là người của ta, ngươi cũng chỉ là sư thúc của nàng mà thôi, dựa vào cái gì mà muốn cho nàng đi hay ở.”
Chu Văn Đào ngồi trên ghế ngây ngẩn cả người, sau khi lấy lại tinh thần liền mạnh mẽ đứng lên.
“Ngươi nói cái gì? Các ngươi sẽ không thành thân?”
“Đúng vậy a.”
Tưởng Kình Phong gật đầu.
“Ngươi......... cái tên súc sinh này!”
Chu Văn Đào nắm lấy ấm trà trên bàn ném về phía hắn.
Tưởng Kình Phong nhanh nhẹn tránh thoát, trong lòng tức giận đứng lên: “Chu Văn Đào! Ngươi đừng có mà quá đáng!”
“Ta quá đáng?”
Chu Văn Đào chỉ vào mũi hắn: “Ngươi không thành thân với A Phù của chúng ta mà lại dám khi dễ nàng? Để cho nàng không danh không phận đi theo bên cạnh ngươi? Tưởng Kình Phong! Ngươi.......... Ngươi có biết xấu hổ hay không!”
“Không thành thân thì làm sao!”
Tưởng Kình Phong trợn mắt nhìn: “Bên cạnh nam nhân trong doanh trại chúng ta có nhiều nữ nhân không thành thân cũng ở cùng một chỗ! A Phù vì sao lại không thể đi theo ta!”
“Cái đó có thể giống nhau sao!”
Chu Văn Đào là người đại phu có văn hóa ngay lúc này không để ý gì nữa, đỏ mặt tía tai rống lại.
“Những nữ nhân này đều là người gì? Kĩ nữ! Những kĩ nữ không biết xấu hổ!”
“Ngươi đi hỏi những nam nhân đó, chẳng lẽ chính thất của bọn họ cũng như vậy sao? Người nào không phải kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng cưới về?”
“A Phù nhà chúng ta là cô nương trong sạch! Ngươi làm sao có thể so nàng với những người đó?”
“Không phải kỹ nữ,” Tưởng Kình Phong cãi lại, “Chính là.........những người đó nguyện ý đi theo bọn họ, cũng không cần thành thân, chính là trực tiếp ở chung một chỗ.”
“Đó là ngoại thất! Là nữ nhân thấp kém không danh không phận không muốn để người khác thấy.”
“Ngươi nếu là muốn để A Phù của chúng ta cứ như vậy đi theo ngươi, vậy thì sớm chết tâm đi! Ta đây liền mang nàng rời đi! Bất kể là kinh thành hay Tam quận, dù sao cũng sẽ tìm một người thích hợp cho nàng!”
Hắn nói xong liền đi ra ngoài, muốn đi tìm Bạch Phù.
Tưởng Kình Phong nhanh tay kéo lấy hắn: “Ngươi dám! A Phù là của ta, ai cũng đừng hòng cướp đi!”
“Vậy ngươi rốt cuộc có thành thân với nàng hay không?”
Chu Văn Đào quay đầu lại chất vấn.
Tưởng Kình Phong cắn chặt răng, cầm lấy cánh tay hắn không chịu buông: “Không thành thân! Ta từ trước đến nay chưa hề có ý định thành thân với nàng!”
Ngoài cửa, một bóng người nhỏ nhắn không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi, nghe thấy câu đó, thân mình ngay tức khắc xoay làn váy rời đi.