Phu nhân, tướng quân lại điên rồi!

CHƯƠNG 49: Là lời trong lòng
Khi Tưởng Kình Phong trở lại phòng của Bạch Phù, thấy nàng đang cúi đầu ngồi bên cạnh bàn.
Hắn rất muốn đem nàng ôm về giường tiếp tục làm chuyện còn dang dở, nhưng Chu Văn Đào nói nếu hắn ở lại trong phòng Bạch Phù quá một khắc đồng hồ, hắn ta sẽ phá cửa đi vào.
Cái bộ dạng bướng bỉnh của lão đầu tử kia, khẳng định nói được làm được, đến lúc đó nhất định sẽ khiến A Phù cảm thấy xấu hổ.
Tưởng Kình Phong cảm thấy phiền lòng, nhưng nghĩ vẫn là nên trở về phòng mình nghỉ ngơi.

“A Phù, ta gọi Lục Liễu vào cho nàng, nàng thu xếp một chút rồi sớm ngủ đi, ta về phòng, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.” Hắn nói xong liền hôn lên đỉnh đầu nàng một cái.
Xoay người ôm lấy nàng, trong lòng liền ấm áp, vỗ bả vai Bạch Phù nói: “Ngoan, chờ sư thúc nàng đi rồi, ta lại cùng nàng......”
Người ôm lấy hắn cũng không buông tay, ngược lại đứng lên ôm chặt hơn.
“Ngươi không phải muốn ngủ với ta sao? Vậy thì ngủ thôi.”
Bạch Phù nói xong bắt đầu cởi bỏ xiêm y của mình ra, ở trước mặt hắn cởi xuống từng thứ một.
Áo ngoài màu hồng nhạt rơi xuống đất, ngay sau đó là lớp áo giữa màu trắng, cuối cùng còn dư lại một cái yếm thêu đóa phù dung trắng.
Tưởng Kình Phong nhìn thấy thế dục vọng lại lần nữa nổi lên, không chú ý đến giọng nói kia có chút quyết tuyệt không bình thường. Lớp vải mỏng manh kia cuối cùng cũng rơi trên mặt đất, hắn rốt cuộc khống chế không được dục niệm trong người, trong lòng mắng một câu “Con mẹ nó Chu Văn Đào”, rồi dùng sức nắm lấy thứ mềm mại ngày đêm mong nhớ kia.
Thân mình Bạch Phù hơi run, lúc hắn ôm nàng một khắc kia liền lạnh lùng mở miệng: “Ngủ xong rồi, chúng ta xem như thanh toán sòng phẳng. Ngày mai ta cùng sư thúc rời đi, không cần ngươi đưa bọn ta lên núi Bạch Mao nữa.”
Tay Tưởng Kình Phong dừng lại, dục vọng dưới đáy mắt lập tức liền tiêu tan, như mặt hồ mùa đông, kết thành một tầng băng.
“Nàng nói cái gì?”
Bạch Phù ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng: “Ta nói, ta sẽ tự mình đi núi Bạch Mao, tự mình đi kinh thành, không cần ngươi theo. Bắt đầu từ ngày mai, ân oán của chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai!”
Tưởng Kình Phong cắn chặt răng nhìn chằm chằm nàng, bên môi gợi lên chút cười lạnh.
“Thế nào? Lại muốn chạy? Đi tìm tên sư huynh kia của nàng? Hả?”
“Không tìm hắn, nhưng cũng không cùng ngươi ở cùng một chỗ!”
Bạch Phù vươn cổ trả lời.

Tay Tưởng Kình Phong đặt trước ngực nàng chợt nắm chặt, bỗng nhiên tiến tới hông nàng một tay đem nàng bế lên.
“Nàng đừng hòng!”
Thanh âm vừa rơi xuống, liền đem nàng ném lên giường, đưa tay lên cởi xiêm y của mình.
“Nói cho nàng biết, nàng là người của ta, ta không chỉ muốn ngủ với nàng một lần, mà mỗi ngày đều phải ngủ với nàng, ta muốn ngủ với nàng cả đời! Ai cũng đừng hòng cướp!”
Lời nói vô sỉ, ngữ khí cáu giận, cùng chuyện lúc trước phát sinh ở Lâm Trạch không khác gì nhau.
Chỉ là lúc đó người đè lên người nàng là Lư Triệu, mà hiện tại........ lại là Tưởng Kình Phong.
Nực cười nhất là lúc đó nàng còn nghĩ Tưởng Kình Phong vĩnh viễn sẽ không làm như vậy với nàng..........
Hỗn đản........
Hỗn đản!!!
Bạch Phù tức giận tát lên mặt hắn, sau đó tay đấm chân đá môt trận.
Tưởng Kình Phong cũng không trốn, mặc cho nàng đánh, động tác cởi áo cũng không dừng lại, nhìn nàng vì kịch liệt đánh mà thứ mềm mại trước người chuyển động khiêu khích,  trong mắt hắn liền nổi lên tơ máu.
Ai cũng không thể cướp đi A Phù của hắn, ai cũng không thể!
Cúi người chuẩn bị áp chế nàng, người dưới thân liền khóc thành tiếng: “Ngươi xem ta là cái gì? Kĩ nữ? Ngươi muốn ngủ thì ngủ, muốn vứt thì vứt? Vậy tại sao còn đối tốt với ta như vậy........ Vì sao để ta thích ngươi......... Vì sao...........”
Nữ hài tử tuyệt vọng khóc, thanh âm tuy càng ngày càng thấp, nhưng nghe lại thấy thương tâm hơn lúc nào hết.
Tưởng Kình Phong thân mình cứng đờ, lệ khí trên người dần tiêu tan.
“A Phù, nàng vừa nãy.......... nghe thấy rồi? Nàng đừng hiểu lầm, ta không xem nàng là kỹ nữ, thật sự! Tuyệt đối không có!”
“Vậy thì là gì? Ngoại thất?”
Bạch Phù khóc thút thít cười lạnh một tiếng: “Ta đây có cần phải cảm ơn ngươi hay không? Cảm ơn ngươi nguyện ý chăm sóc ta, để ta không lo cơm ăn áo mặc?”
“Không phải!”
Tưởng Kình Phong vội vàng từ trên người nàng ngồi dậy.
“Ta....... Ta muốn đem nàng biến thành nữ nhân của ta, nữ nhân duy nhất của ta!”
“Ta không muốn thành thân không phải bởi vì không muốn thành thân với nàng, mà ta không định thành thân với bất kỳ ai khác!”
Nước mắt Bạch Phù dần ngừng lại, khó hiểu nhìn hắn: “Vì sao?”
Tưởng Kình Phong muốn nói gì đó, lại thấy nửa người trên của  nàng đang xích lõa, vội nằm bên người nàng, đem chăn đắp lên người của cả hai.
Vừa nãy còn cùng hắn cãi nhau, giờ lại cùng chui vào trong chăn, Bạch Phù có chút không được tự nhiên, từ chối vài lần.
Tưởng Kình Phong lại ôm nàng không cho nàng động, thanh âm trầm thấp: “Ngoan, đắp vào, đừng để bị lạnh.”
Bộ dạng lại khôi phục như trước kia, vẻ mặt thân thiết, ngữ khí ôn hòa, giống như Tưởng Kình Phong âm lãnh vừa này không phải là hắn.
Hắn đem Bạch Phù ôm vào trong ngực, vừa vỗ nhẹ lưng nàng vừa nói: “Nàng biết đấy, ta là một võ tướng, hơn nữa......... còn mắc bệnh điên.”
Sau khi nói xong liền dừng lại thật lâu, lâu đến mức Bạch Phù nghĩ hắn sẽ không mở miệng nữa.
“Cha ta cũng là võ tướng, hơn nữa cũng là anh dũng thiện chiến, tuổi còn trẻ liền lên tới vị trí Thiên hộ.”
“Khi đó Đại Ngụy so với bây giờ còn loạn hơn nhiều, người Hồ hung hăng ngang ngược, trộm cướp nổi lên bốn phía, có thể nói là loạn trong giặc ngoài.”
“Cha ta một lần xuất chinh gặp phải một người Hồ, mang theo huynh đệ bắt giữ người đó, sau này mới biết người đó lại là nhi tử tộc trưởng của một bộ lạc người Hồ.”
“Người lập nhiều công lớn, được triều đình phong thưởng, thăng chức, vốn là chuyện vui mừng. Nhưng chuyện này đối với tộc trưởng người Hồ kia mà nói lại là huyết hải thâm cừu, thề giết cha ta báo thù cho nhi tử hắn.”
“Ở trên chiến trường hắn không làm gì được cha ta, liền động chủ ý đến ta cùng nương ta.”
“Ta lúc đó còn nhỏ, không nhớ gì, nhưng lại nghe người ta nói, cha ta cuối cùng đem ta cùng nương ta cứu về, nhưng người lại chết đi....... Mà mẹ ta tuy rằng còn sống, nhưng lại bị kích động mà phát điên, cả ngày đều ăn nói không bình thường, sau đó lại leo lên núi giả nhảy xuống tự sát.”
“Nhị thúc nhị thẩm ta mỗi khi nghe được lại buồn bã đau thương, nhất là nhị thẩm của ta, vừa nghe là khóc một hồi, ôm ta mắng chửi người Hồ, đánh giặc thì đánh giặc, vì cái gì phải liên lụy đến người nhà, làm gì có chuyện đánh không lại liền xuống tay với người nhà người ta.”
“Nhưng vô luận bà mắng như thế nào, chuyện như vậy nhìn mãi cũng quen, càng là tướng sĩ công thành danh toại trên chiến trường, gia quyến lại càng dễ bị liên lụy, ta có thể nói là nghe những chuyện như vậy mà lớn lên, sau lại tận mắt chứng kiến, càng nhận thức được cưới vợ cũng không phải là chuyện tốt.”
“Vừa vặn ta lại mắc bệnh điên, cũng không có cô nương nào nguyện ý gả cho ta, ta liền nghĩ cứ thế dứt khoát không thành thân cũng tốt. Không thành thân cũng sẽ không có hài tử, không có hài tử liền không cần lo lắng đứa nhỏ sẽ di truyền bệnh điên của mình, lại càng không cần lo lắng nó cùng nương nó sẽ trở thành uy hiếp của ta.”
“Chỉ là ta không nghĩ tới........ sẽ gặp nàng.”
Hắn ôm nàng thật chặt, ở trên đỉnh đầu nàng cọ qua cọ lại.
“Lúc trước nàng cứu ta, ta cảm thấy chúng ta đã có da thịt chi thân nên muốn phụ trách với nàng, tuy rằng không thể thành thân với nàng, nhưng nuôi nàng, che chở nàng vẫn là không thành vấn đề. Dù sao chỉ cần không thành thân, cừu gia cũng chỉ xem nàng là nữ nhân không danh không phận bên cạnh ta, sẽ không dễ dàng đánh chủ ý lên người nàng.”
“Ai biết được nàng căn bản không muốn ở cùng một chỗ với ta, một lần lại một lần đào tẩu, ta tức giận hận không thể tìm người về, nhưng mà lại biết như thế cũng vô dụng, nàng rồi sẽ chỉ càng thêm chán ghét ta mà thôi.”
“Ta không có cách nào khác, liền viết thư cho Từ Việt, hỏi hắn nên làm thế nào mới tốt.”
“Kết quả nàng biết hắn nói gì không?”
Tưởng Kình Phong nói đến đây lòng đầy căm phẫn, cúi đầu nhìn về phía nàng.
Bạch Phù lắc đầu: “Hắn nói gì?”
“Hắn nói nàng cứu ta là xuất phát từ lương tâm người thầy thuốc, ta đem nàng mạnh mẽ giữ bên người là hành vi vô lại, giống như....... giống như nàng có lòng tốt cứu người, kết quả lại bị người ta đưa cho một đống phân đáp lễ, còn tự cho là rất thơm........”
“Hì hì hì.......”
Bạch Phù cười đến run rẩy, đấm lên bả vai hắn.
Cái người Từ Việt này, rất thú vị, nàng bỗng nhiên có chút hiểu được vì sao hắn rõ ràng là thân vương, lại có thể thân cận với một người thô kệch như Tưởng Kình Phong.
“Còn không chỉ có vậy thôi đâu!”
Tưởng Kình Phong căm giận nói: “Hắn còn nói với ta, nếu ta thật sự thích nàng, thì không nên nghĩ nên đối với nàng tốt như thế nào, mà nên nghĩ nàng rốt cuộc muốn gì, nàng nếu thật sự không thích ta mà thích người khác, vậy ta nên........ ta nên để nàng ở bên cạnh người nàng thích, không nên miễn cưỡng nàng.”
Cho nên mấy ngày ở Lâm Trạch hắn rõ ràng muốn lao tới giết Lư Triệu, lại hết lần này đến lần khác cố gắng nhịn xuống.
Kết quả tên súc sinh kia kém chút nữa khi dễ A Phù của hắn!
“May mà ta không nghe theo lời hắn!”
Tưởng Kình Phong kiên định nói: “Lời hắn nói căn bản là không đáng tin! Ta nếu thật sự nghe lời hắn, nhất định là hại nàng.”
Bạch Phù bĩu môi: “Ta cảm thấy hắn nói cũng đúng.”
“Câu nào đúng? Câu trước hay câu sau?”
“.........Đều đúng!”
Tưởng Kình Phong cắn răng, chọc ngứa nàng: “Nàng chính là nhìn hắn mắng ta mà cảm thấy vui vẻ.”
“Vui vẻ,” Bạch Phù vừa cười vừa trốn, “Ngươi đáng bị mắng!”
Tưởng Kình Phong bỗng nhiên ngừng lại, đem nàng ôm chặt: “Đúng là đáng bị mắng, là ta không sớm nói rõ ràng với nàng, để nàng tức giận.”
Bạch Phù hừ nhẹ một tiếng, bất mãn than thở: “Ngươi không chỉ không nói rõ ràng, mới vừa rồi còn nói lời khó nghe như vậy.........”
Lời khó nghe?
“Câu nào?”
Bạch Phù đỏ mặt, không biết là do xấu hổ hay do tức giận.
“Ngươi nói......... nói không chỉ muốn ngủ với ta một lần, còn muốn mỗi ngày đều ngủ với ta, ngủ với ta cả đời...........”
Thanh âm nữ tử càng ngày càng nhỏ, đầu cơ hồ vùi vào ngực hắn.
Tưởng Kình Phong lại trịnh trọng nói: “Đây là lời trong lòng ta! Ta vốn muốn ngủ với nàng cả đời.”
Bạch Phù thân thể cứng đờ, ngay sau đó hung hăng nhéo bên hông hắn một cái.
Tưởng Kình Phong kêu đau, lại sợ da thịt dày của mình làm hỏng móng tay nàng, vội vàng đem bàn tay nhỏ nhắn kéo lại.
“Ta thật sự nghĩ như vậy, chỉ là........ vừa nãy có thể do ngữ khí không tốt, nếu nàng tức giận thì tát ta một cái, đừng giấu trong lòng.”
Nói xong liền cầm tay nàng hướng lên mặt mình vỗ vỗ.
Bạch Phù làm sao nỡ, vội vàng đưa tay rút về, rồi ngẩng đầu hỏi hắn: “Có đau hay không? Ta vừa nãy........ dùng lực rất mạnh.”
“Không đau,” Tưởng Kình Phong không hề để ý trả lời, “Lực nàng thì có thể mạnh tới đâu cơ chứ, đến dấu tay cũng đâu có lưu lại.”
Bạch Phù nhìn nửa bên mặt hắn in một dấu tay đo đỏ, cúi đầu không nói gì.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui