CHƯƠNG 51: Trí gần như yêu
Đoàn người rời khỏi núi Bạch Mao, trước lúc chia tay, Chu Văn Đào gọi Bạch Phù đến, nói có chút chuyện muốn nói riêng với nàng.
Tưởng Kình Phong cảm thấy nhất định không phải lời hay ho gì, kéo Bạch Phù lại không để nàng đi, nhưng Bạch Phù lại không đi không được, hắn cũng không có cách nào khác, chỉ có thể giương hai ánh mắt như chuông đồng ở phía xa trừng trừng, sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên đem Bạch Phù kéo về.
“A Phù, con thật sự nghĩ kĩ rồi, muốn đi theo hắn sao?”
Chu Văn Đào khuôn mặt đầy u sầu nói.
Bạch Phù cúi đầu xuống, sắc mặt ửng đỏ, nhưng vẫn là kiên định gật đầu: “Vâng, con đã nghĩ kĩ rồi.”
Chu Văn Đào thở dài, trong lòng tràn đầy bất mãn với Tưởng Kình Phong: “Cũng không biết hắn cho con uống thuốc gì, khiến con lại khăng khăng một mực đi theo hắn như vậy.”
“Hắn rất tốt.”
Bạch Phù ngập ngừng.
Chu Văn Đào cười nhạt: “Có cái gì tốt? Không thành thân thì.........”
Câu kế tiếp nói không nên lời, Chu Văn Đào chỉ có thể nuốt xuống, thở dài nói: “Nếu không phải con ta năm nay đã hai mươi lăm tuổi, đã sớm thành thân sinh con, ta nhất định sẽ giới thiệu con cho nó, làm sao đến lượt tên tiểu tử Tưởng Kình Phong này được!”
Ở trong mắt hắn, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, A Phù của bọn họ tốt như vậy, gả cho người một nhà là thích hợp nhất.
Đáng tiếc hắn chỉ có một nhi tử, cũng đã thành thân nhiều năm, muốn ghép bọn họ thành một đôi cũng không được.
“Tam quận vẫn có rất nhiều nam nhân tốt! A Phù, con nếu theo ta về, ta nhất định có thể giúp con tìm một nam nhân tốt hơn Tưởng Kình Phong gấp ngàn gấp vạn lần!”
“Cho dù không tìm ở Tam quận, cũng có thể tìm ở kinh thành!”
“Tuy nói kinh thành tốt xấu lẫn lộn, nhưng không thiếu thanh niên tài giỏi nhân phẩm đoan chính, con tới đó bảo người nhà giúp con hỏi thăm xung quanh, so với đi theo Tưởng Kình Phong thì tốt hơn nhiều!”
Lời trong lời ngoài đều tỏ ý chướng mắt với Tưởng Kình Phong, cảm thấy bất kì ai cũng tốt hơn Tưởng Kình Phong.
Bạch Phù không nói gì, có chút dở khóc dở cười.
“Sư thúc, Tưởng Kình Phong thật sự rất tốt, hắn không thành thân, là........ là có nguyên nhân.........”
“Mặc kệ nguyên nhân gì, không thành thân là không đúng!”
Chu Văn Đào đối với chuyện này vô cùng kiên trì.
“Cái gì mà thê nhi của võ tướng thì dễ dàng bị liên lụy? Thiên hạ này võ tướng nhiều như vậy, chẳng lẽ đều không thành thân sao?”
“Người khác thành thân không phải cũng rất tốt đó sao, vợ con được hưởng nhiều đặc quyền, tại sao đến lượt hắn thì lo này lo nọ, ngay cả danh phận cũng không thể cho?”
“Nói trắng ra vẫn là không chịu phụ trách! Không có trách nhiệm! Những lời dối gạt kia đều là cái cớ mà thôi!”
“Con là đứa nhỏ lương thiện hiền lành, có thể bị hắn lừa.........”
Nói đến đây bộ dạng liền có chút nghẹn ngào, đau lòng mà lại bất đắc dĩ.
Cũng đúng, A Phù nếu không phải tính tình lương thiện, sao lại dễ dàng tha thứ cho sư huynh được.
Chu Văn Đào đỏ mắt, vừa cảm khái đứa nhỏ này hiền lành, lại lo lắng nàng bị Tưởng Kình Phong khi dễ, quả thực không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bạch Phù thấy hắn lại muốn rơi lệ, vội vàng dỗ hắn: “Sư thúc, A Phù thật sự không sao, Tưởng Kình Phong hắn......... hắn không dám khi dễ con, bình thường đều là con khi dễ hắn.”
“Đó là hắn đáng đời!”
Chu Văn Đào căm giận nói.
Nói đến đây cũng biết Bạch Phù đã quyết tâm đi theo Tưởng Kình Phong, thở dài lấy trong tay áo ra một miếng ngọc bội.
“Không thành thân cũng tốt, tương lai nếu hắn xảy ra chuyện, nếu người nhà con không đáng tin cậy, con cầm thứ này tới trại Bồng Lai của Tam quận tìm sư thúc, sư thúc bản lĩnh khác thì không có, nhưng sắp xếp cho con một chỗ tốt thì vẫn có khả năng!”
“Sư thúc.........”
Bạch Phù nhíu mày, đối với việc Chu Văn Đào nói Tưởng Kình Phong sẽ xảy ra chuyện cảm thấy có chút bất mãn.
“Con đừng nhìn sư thúc như vậy, ta không phải là đang nguyền rủa hắn, mà là nói nghiêm túc!”
Chu Văn Đào nghiêm mặt nói.
“Chính Tưởng Kình Phong cũng nói, hắn là võ tướng, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Huống hồ con đã quên? Hắn còn có bệnh điên!”
“Con biết, sư thúc, người đừng.........”
“Con không biết!”
Chu Văn Đào hạ giọng, ngữ khí so với lúc này càng nghiêm trọng hơn.
“Ta cho con biết, ta không muốn để con và hắn ở cùng một chỗ, nguyên nhân chủ yếu chính là chuyện này!”
“Tưởng Kình Phong gần đây rất có thể lại phát tác, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, ta sợ.......... sợ con ở bên cạnh hắn, sẽ gặp nguy hiểm!”
Bạch Phù vừa nghe, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng: “Sư thúc có thể nhìn ra hắn khi nào sẽ phát tác? Vậy ngài có biết làm thế nào để phòng ngừa không? Làm thế nào mới có thể..........”
“Ta không biết,” Chu Văn Đào ngắt lời nàng, thanh âm đè thấp, “Nói thật với con, đây cũng không phải là ta nhìn ra, mà là.......... là tiểu trại chủ của chúng ta nhìn ra!”
…………
…………
Sau một lúc im lặng, vẻ mặt của Bạch Phù mờ mịt: “Sư thúc, Mạc....... tiểu trại chủ, còn biết y thuật?”
“Nàng không biết.”
Chu Văn Đào lắc đầu.
“Vậy nàng làm sao nhìn ra được?”
Ngay cả mấy người biết y thuật đều không nhìn ra, Mạc Diêm làm sao biết trước được Tưởng Kình Phong sẽ phát bệnh?
“Ta cũng không biết nàng làm sao thấy được.”
Chu Văn Đào nói.
Bạch Phù hoàn toàn không nói gì, quả thực không biết nên nói gì mới được.
Chu Văn Đào lại vẻ mặt chắc chắn, đối với lời của Mạc Diêm hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.
“Con đừng nhìn tiểu trại chủ không biết y thuật mà nghi ngờ, nàng không dễ dàng mở miệng, một khi mở miệng, tám chín phần là chuẩn xác! Nàng........ có chút kỳ quái, dùng một câu để nói, chính là.......... Trí gần như yêu!”
............. Ha ha ha.
Bạch Phù nhịn không được cười ra tiếng, Chu Văn Đào thấy nàng thái độ lơ đễnh liền vô cùng bất mãn.
“Ta không phải đang cùng con nói giỡn! Con gần đây tốt nhất nên cách Tưởng Kình Phong xa một chút, bất cứ khi nào cũng phải chú ý đến hành động có gì đó không bình thường của hắn, nếu phát hiện liền lập tức rời khỏi hắn, đừng làm liên lụy đến bản thân.”
Có lẽ là do ngữ khí của sư thúc không giống như đang giả vờ, có lẽ là do chính mình lo lắng với bệnh tình của Tưởng Kình Phong.
Bạch Phù tuy rằng cảm thấy lời này không thể tin, nhưng vẫn là hỏi một câu: “Vậy Mạc tiểu trại chủ có nói......... hắn sẽ phát tác khi nào không? Nghiêm trọng như thế nào?”
Chu Văn Đào giật mình, hiển nhiên là đang rối rắm không biết có nên nói thật với nàng hay không.
Do dự một lúc, hắn vẫn là nói sự thật: “Cụ thể khi nào thì không rõ lắm, nhưng hẳn là hai ba tháng này, về phần nghiêm trọng như thế nào..........”
Chu Văn Đào nhìn nàng một cái, trầm giọng đáp: “Sẽ chết!”
Hai chữ này cất ra làm lòng Bạch Phù trầm xuống, tay nhỏ đột nhiên nắm chặt.
“Sư thúc, người....... nói cái gì?”
“Ta nói, lần phát tác này, rất có thể sẽ chết.”
Lại là một trận trầm mặc, Bạch Phù lúc này thật sự tức giận.
“Sư thúc! Người nói bậy bạ gì vậy!”
“Ta không có nói bậy!”
Chu Văn Đào lại nhắc lại.
“Ta nếu thật sự vì không thích Tưởng Kình Phong mà mong hắn gặp chuyện không may, thì cần gì phải nói với con những lời này? Ta chính là sợ sự việc phát sinh, trong thời gian ngắn con không chấp nhận được, thậm chí bệnh của hắn tái phát có thể liên lụy đến con, cho nên mới nói cho con biết trước, để con có chuẩn bị!”
Cũng là vì sợ Tưởng Kình Phong không biết khi nào phát tác, nên hắn nếu hạ dược Tưởng Kình Phong thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy dược trong hòm thuốc cũng không hề động qua.
Bằng không mấy ngày nay hắn cũng không cần lao lực nhìn chằm chằm Tưởng Kình Phong mỗi ngày như vậy, đề phòng hắn, không cho hắn lại gần Bạch Phù.
Hắn chỉ sợ A Phù còn chưa thành thân với Tưởng Kình Phong, đã mang thai đứa nhỏ của hắn, đến lúc đó Tưởng Kình Phong lại chết đi, nàng một thân một mình mang theo con nhỏ thì phải làm sao?
Bạch Phù thân mình phát run, móng tay cơ hồ muốn khảm vào lòng bàn tay.
Nàng cũng hiểu được sư thúc không cần phải lừa nàng, nhưng mà để nàng tin Tưởng Kình Phong thật sự sẽ xảy ra chuyện thì..........
Nàng cũng không nguyện tin tưởng!
“Sẽ không,” bả vai Bạch Phù căng cứng, “Hắn sẽ không xảy ra chuyện gì, con sẽ canh giữ bên cạnh hắn! Trông chừng hắn kĩ càng!”
Quyết không để hắn xảy ra chuyện!
Chu Văn Đào thở dài một tiếng: “Chính là muốn con cách xa hắn mới nói cho con biết, đứa nhỏ ngốc nghếch này tại sao..........”
“Thôi thôi, ta để lại hai người bên cạnh ta cho con, trước khi con tìm được người thân bọn hắn sẽ không rời đi. Tưởng Kình Phong nếu không có việc gì thì tốt, hắn nếu xảy ra chuyện........ nghĩa là vận mệnh đã như vậy, con cũng không cần quá thương tâm, về sau ngoan ngoãn sống với người nhà, để cho bọn họ tìm cho con một nam nhân tốt. Nếu không muốn ở chung với người nhà, thì đến trại Bồng Lai tìm sư thúc, sư thúc sẽ che chở cho con!”
Bạch Phù cúi đầu, bả vai vẫn cứng đờ như cũ, sau một lúc lâu mới trả lời: “Không cần, Tưởng Kình Phong sẽ che chở cho con.”
“Con.........”
Chu Văn Đào vừa lo vừa tức, nếu là chuyện gì khác cũng sẽ nghe theo nàng, nhưng chuyện này vô cùng kiên trì, không chịu nhường bước.
“Nhất định phải để bọn họ đi theo con, bằng không ta sẽ không yên tâm!”
Nếu không phải thân thể trại chủ gần đây không được tốt, hắn không thể rời đi quá lâu, thì hắn liền đi theo nàng rồi.
Tưởng Kình Phong rốt cuộc sẽ thế nào hắn cũng không quan tâm, nhưng A Phù quyết không thể gặp chuyện!
Lời của tiểu trại chủ nói hắn cũng không nói toàn bộ cho A Phù, đó là lần này Tưởng Kình Phong phát bệnh không phải chỉ mình hắn chết, mà còn có thể hại chết rất nhiều người bên cạnh.
Đây cũng là lí do mà lúc tiểu trại chủ rời đi, để lại hai thuộc hạ có thân thủ tốt nhất bên cạnh hắn, nàng sợ Tưởng Kình Phong một khi điên lên thì ngay cả hắn cũng bị liên lụy.
Bạch Phù không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể đáp ứng lưu lại hai người kia.
Chu Văn Đào lại dặn dò nàng, trước khi tìm được người thân tuyệt đối không được quá thân cận với Tưởng Kình Phong.
Một là bọn họ sẽ không thành thân, nói thẳng ra chính là không danh không phận.
Hai là nếu nàng thật sự mang bầu, Tưởng Kình Phong lại xảy ra chuyện, vậy thì nhất định sẽ rất phiền toái.
Vả lại, chờ sau khi nàng tìm được người nhà, người nhà của nàng mà biết được chỉ sợ cũng sẽ không vui vẻ gì.
Dù sao càng là thế gia vọng tộc, thì càng để ý danh dự gia phong, nữ nhi nhà mình lưu lạc bên ngoài mười mấy năm, thật vất vả mới trở lại mà không còn trong sạch, hoặc mang thai, chỉ sợ dù có vui mừng như thế nào đi nữa cũng sẽ bị dập tắt một cách triệt để.
Bạch Phù lòng không yên trở lại bên người Tưởng Kình Phong, bộ dạng cúi đầu không có tinh thần gì.
Tưởng Kình Phong kéo tay nàng lại hỏi nàng làm sao, mới phát giác được hai tay nàng giờ vô cùng lạnh lẽo, như mới từ hầm băng đi ra.
“Ngươi nói cái gì với A Phù của ta!”
Hắn nổi giận đùng đùng với Chu Văn Đào.
Chu Văn Đào giễu cợt: “Tất nhiên là nói chuyện cần nói.”
Tưởng Kình Phong còn muốn tức giận, Bạch Phù lại kéo hắn lại: “Không có việc gì, chỉ là có chút lạnh mà thôi.”
Tưởng Kình Phong nhìn đến áo choàng chỉ dày hơn áo bình thường một chút trên người nàng, nhíu nhíu mày.
“Quay về bảo Lục Liễu tìm áo lông chồn cho nàng, trời mùa đông càng ngày càng lạnh, không thể bị cảm lạnh được.”
Bạch Phù gật đầu, nhẹ nhàng rúc vào lòng hắn.
Tức giận trong lòng Tưởng Kình Phong lúc này mới tiêu tán, ôm nàng ngôi chung một con ngựa, tiễn Chu Văn Đào một đoạn đường, sau đó liền hướng kinh thành đi tới.