CHƯƠNG 55: Phía sau bàn tay gây tội ác
Tưởng Kình Phong ngọ nguậy từ trên giường ngồi dậy, Bạch Phù vội vàng đỡ lấy hắn, đem gối đầu kê vào sau lưng hắn.
Đến tận lúc này Tưởng Kình Phong mới phát hiện trên giường đâu đâu cũng có vết máu, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
“A Phù, có phải ta đã thương tổn nàng không?”
Hắn vội vàng hỏi.
“Không có,” Bạch Phù lắc đầu, “Đều là máu của chàng, chàng lúc ấy điên điên khùng khùng, ta muốn băng bó cho chàng chàng cũng không chịu, làm máu dây ra khắp nơi.”
Tưởng Kình Phong nhẹ nhàng thở ra, để nàng giúp hắn kêu Tần Nghị tiến vào.
Bạch Phù biết hắn đã có chủ ý, gật đầu xoay người xuống giường, sửa sang vạt áo cùng tóc mai xong mới gọi Tần Nghị vào.
Tần Nghị vào cửa phát hiện khắp phòng đều có vết máu, máu nhuốm trên giường càng đáng sợ, liền vội vàng quan sát Bạch Phù, lúc này mới thấy trên người Bạch Phù thế mà cũng nhuốm không ít máu!
Tưởng Kình Phong điên lên lại đem Bạch Phù ép thảm như vậy?
Đây cũng quá......... không phải người rồi!
Bạch Phù cảm nhận được ánh mắt thương cảm của hắn, cười cười: “Không phải máu của ta, là của tướng quân các ngươi.”
Hả?
Đôi môi Tần Nghị khẽ run rẩy, tướng quân làm sao bây giờ phát điên lên lại có thể tự làm hại chính mình như vậy? Trước kia không như vậy.
Tưởng Kình Phong không cho hắn nhiều thời gian miên man suy nghĩ, đem chuyện Bạch Phù nói với mình nói cho hắn, đương nhiên chỉ là trọng điểm, còn những chuyện xưa vân vân hắn hiện tại không có thời gian đi kể lại.
Tần Nghị vẻ mặt khiếp sợ, hai tay nắm chặt thành quyền: “Ngài là nói, bệnh điên của ngài.........”
“Nói nhỏ chút,” Tưởng Kình Phong ngắt lời, “Ngươi hiện tại đi làm vài chuyện.”
Hắn lại khẽ dặn dò với Tần Nghị vài câu.
Tần Nghị gật đầu đi ra ngoài.
Đợi hắn đi rồi, Bạch Phù mới mở miệng hỏi: “Chỉ tra một mình người đó thôi sao? Những người khác thì sao? Có hiềm nghi hay không?”
Tưởng Kình Phong lắc đầu: “Những người theo bên cạnh ta tuy rằng thời gian không ngắn, nhưng dài đến tám năm cũng không nhiều lắm, chỉ có hai người mà thôi.”
“Tiểu Cát tuy rằng cũng là một trong hai người, nhưng mỗi lần ta phát điên, hắn luôn ở bên cạnh ta, nếu ta thật sự điên lên không phân biệt được địch ta, gặp người liền giết, hắn cũng sẽ bị nguy hiểm, cho nên cách ta càng gần lại càng không có khả năng.”
“Ngược lại người cách xa, sau khi ta phát tác bình tĩnh lại mới xuất hiện, mới là người hạ độc thật sự.”
Bạch Phù hiểu rõ gật đầu, lúc này mới kêu Lục Liễu tiến vào, để cho nàng dọn dẹp phòng, đổi chăn đệm mới, sau đó giúp đỡ Tưởng Kình Phong ngồi lại, thay y phục cho hắn.
Tưởng Kình Phong nhìn nàng vươn tay cởi đai lưng của hắn ra, sắc mặt âm trầm rốt cuộc cũng dịu lại một chút, nắm tay nàng nói: “Không cần, để cho Lục Liễu làm là được, nàng cũng trở về thay xiêm y đi, đều bị ta làm dơ cả rồi.”
A Phù của hắn từ trước đến nay thích sạch sẽ, mặc xiêm y như vậy nhất định không thoải mái.
Bạch Phù nghe vậy cúi đầu nhìn y phục của mình, quả nhiên không nói gì nữa, giao việc thay y phục cho Lục Liễu, chính mình về phòng thay đồ, sau đó phân phó một thuộc hạ của Tưởng Kình Phong đi dặn dò phòng bếp của khách điếm làm một ít đồ ăn bổ máu, nguyên liệu phải chọn thứ tốt nhất.
Người nọ đồng ý rồi rời đi, Bạch Phù lại không trở về phòng của Tưởng Kình Phong ngay mà đứng ở trong sân một lúc.
Thẳng đến khi Tần Nghị đem một bọc đồ trở về, nàng mới tới đi tới, trực tiếp đưa tay tới: “Cho ta xem.”
Tần Nghị lập tức đem đồ trong tay tới, kính cẩn nói: “Ngài xem xem có đúng không? Thuộc hạ tìm được vài thứ nhưng không xác định được là cái nào, liền đem toàn bộ tới.”
Bạch Phù đem bọc đồ mở ra, quả nhiên nhìn thấy hai bọc giấy lớn nhỏ không đồng nhất, cùng một bình sứ đã không có gì bên trong.
Nàng lấy bọc giấy và bình sứ ra ngửi ngửi, lại cẩn thận phân biệt, môi dần dần gợi lên ý cười lạnh lẽo.
“Chuẩn bị rất đầy đủ!”
Nói xong lại đem mấy thứ đó gói kỹ, hỏi hắn: “Người thì sao? Ở đâu rồi?”
“Đã trói lại rồi.”
Bạch Phù cười lạnh một tiếng, đem một bọc giấy trong đó đưa cho hắn: “Đem loại dược này đi nấu, để lửa nhỏ nửa canh giờ, rồi mang lên đây, thuận tiện dẫn người tới.”
Tần Nghị tuy rằng không rõ nàng muốn làm gì, nhưng vẫn kính cẩn lên tiếng, cầm dược rời đi.
Bạch Phù nắm bọc đồ, vẫn không vội vàng vào phòng, mà đợi hạ nhân đem đồ ăn khách điếm chuẩn bị bưng tới, dỗ Tưởng Kình Phong ăn một ít, rồi mới đem những thứ kia lấy ra.
Bằng không đợi lát nữa thẩm vấn phạm nhân, chỉ sợ hắn càng không có tâm tư ăn uống gì.
“Đây chính là thuốc tăng lực mà ta nói.”
Bạch Phù đem bình sứ cầm lên: “Chỉ là bị người ta đổi thành dạng bột, dùng cho thuận tiện, chỉ cần thêm vào nước trà hoặc đồ ăn thì không dễ dàng bị người khác phát hiện.”
Tưởng Kình Phong nhìn thứ trong tay nàng, tay nắm chặt vài lần rồi buông ra, vừa nhìn là biết hắn đang tự kiềm chế cảm xúc.
“Cái kia thì sao?”
Hắn nhìn bọc giấy bên người hỏi.
Bạch Phù cầm bọc giấy lên, mở ra chuẩn bị nói, chợt nghe thanh âm Lục Liễu ở ngoài cửa vang lên.
“Tướng quân, cô nương, Tần đại nhân mang theo........ Tiểu Hồng tới rồi.”
Cửa phòng mở ra, Tần Nghị xách theo một hộp đựng thức ăn và mang theo Tiểu Hồng đã bị trói chặt đi vào, không chút khách khí đá một cước lên người nàng: “Quỳ xuống!”
Tiểu Hồng phịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất, ngẩng đầu lên đang chuẩn bị kêu lên, đột nhiên nhìn thấy đồ trên bàn, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm, hít một ngụm khí lạnh.
Cái này.......... làm sao, làm sao lại...........
Nàng vừa mới bị Tần Nghị sai đi ra ngoài mua một số đồ, cầm theo hai lượng bạc.
Sau khi trở về, Tần Nghị lại nói nàng cầm theo mười hai lượng, hỏi nàng bạc còn lại đi đâu hết rồi, có phải nàng lén lấy đi không.
Nàng nói không có, Tần Nghị lại đem nàng trói lại tới gặp tướng quân.
Kết quả........ trên bàn tướng quân thế mà lại đặt........
Tiểu Hồng lúc này cơ hồ muốn ngất đi.
Tần Nghị cũng sẽ không đơn giản như vậy mà bỏ qua cho nàng, trực tiếp dẫm nát xương ống chân của nàng, còn hung hăng nghiền vài cái.
Bắp chân đau đớn như bị cắt da cắt thịt, Tiểu Hồng thét lên chói tai, muốn ngất cũng ngất không được.
Bạch Phù cho rằng Tưởng Kình Phong sẽ gấp gáp truy hỏi dược từ đâu ra, hỏi Tiểu Hồng vì sao lại làm như vậy, người ở phía sau sai sử là ai, nhưng hắn chỉ yên lặng nhìn Tiểu Hồng, rõ ràng gân xanh đã nổi đầy trán, lại thủy chung không có hỏi qua một câu.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn rốt cuộc mới trầm giọng mở miệng: “Tự mình nói đi.”
Tiểu Hồng thống khổ té trên mặt đất, trên trán tràn đầy mồ hôi: “Nô tỳ......... nô tỳ không biết, không biết tướng quân muốn nô tỳ nói cái gì.”
Tướng quân lại lâm vào trầm mặc, gương mặt cứng đờ đến mức có thể nhìn ra hàm răng của hắn siết càng lúc càng chặt.
Còn tiếp tục như vậy thì không phải là cách, Bạch Phù liền thay hắn mở miệng.
“Loại dược này từ đâu tới?”
“Không........ không biết.”
“Dược này dùng để làm gì?”
“Không biết.........”
“Ngươi còn không nói thật?”
Tần Nghị ánh mắt đỏ ngầu một cước đá lên người nàng.
Thân thể Tiểu Hồng đau đớn cuộn tròn lại, vẫn như cũ không chịu nói dược từ đâu mà có.
Bạch Phù giơ tay lên, ý bảo Tần Nghị dừng lại, đem bát dược kia bưng ra.
“Ngươi nếu không biết dược này dùng để làm gì, vậy tự mình uống thử một chút, như vậy không phải liền biết được sao.”
Nói xong để cho Tần Nghị đem chén thuốc kia tới gần miệng ả.
Tần Nghị bưng chén thuốc đi về phía Tiểu Hồng, đồng tử của Tiểu Hồng co rút lại, theo bản năng lui về phía sau tránh né.
Bạch Phù cười cười nói thêm một câu: “Yên tâm, ngươi không có mang thai, cho nên ta không dùng đến loại dược gây sảy thai kia, đây là loại dược khác.”
Âm thanh vừa dứt, Tiểu Hồng càng kịch liệt muốn tránh né, sắc mặt hoảng sợ như đang tránh rắn rết.
Tưởng Kình Phong vốn trầm mặc lúc này kinh ngạc nhìn về phía Bạch Phù: “Nàng nói cái gì? Cái gì mà dược gây sảy thai?”
Bạch Phù đem bọc giấy hắn vừa nãy hỏi cầm lên, lạnh giọng nói: “Người phía sau phỏng chừng không muốn chàng có người nối dõi, ngoại trừ hạ dược chàng, còn chuẩn bị cho ta hai loại dược, một là dùng để gây sảy thai, một là........ sau khi uống xong sợ rằng cả đời cũng sẽ không có con được nữa.”
Tưởng Kình Phong vừa mới còn luôn kiềm chế bỗng nhiên từ trên ghế đứng dậy, tiến đến trước mặt Tiểu Hồng, một tay kéo nàng từ dưới đất đứng lên, đẩy tới đè nàng lên tường.
“Ngươi hạ dược A Phù? Các ngươi dám hạ dược A Phù?”
Hắn nói xong liền trợn trừng mắt siết chặt cổ Tiểu Hồng, lực đạo lớn khiến sắc mặt Tiểu Hồng đỏ lên, cơ hồ không thở nổi.
“Vì sao? Vì sao! Ta đối với các ngươi không tốt sao? Ta không chiếu cố các ngươi sao? Ta đem tất cả những gì ta có đều cho các ngươi rồi! Các ngươi còn muốn thế nào!!”
Cảm xúc kịch liệt khiến khí huyết hắn dâng lên, vốn bị thiếu máu nên có chút chóng mặt, giờ thì càng lợi hại hơn, cánh tay hắn buông lỏng, cơ thể sắp ngã xuống.
Bạch Phù vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nhưng Tưởng Kình Phong quá nặng, nàng căn bản đỡ không được.
Cũng may Tần Nghị nhanh nhẹn, lập tức đặt chén thuốc xuống tới giúp nàng.
Hai người đỡ Tưởng Kình Phong ngồi xuống ghế, Bạch Phù lại gấp gáp châm cho hắn mấy châm, hắn mới dần bình phục lại.
Lời Tưởng Kình Phong vừa nói chứng minh hắn đã đoán ra người đứng phía sau Tiểu Hồng là ai, mà từ “các ngươi”, làm cho trong đầu Bạch Phù hiện lên một suy đoán.
Nếu là thật, vậy..........
Trong lòng nàng run lên, ánh mắt so với lúc trước càng trở nên âm lãnh, tự mình bưng chén thuốc đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Hồng.
“Ngươi biết không, vết thương trên người còn có thể khép lại, nhưng chén thuốc này một khi uống xuống, thì cái gì cũng không kịp nữa rồi, từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn cũng.......... không thể sinh đứa nhỏ!”
Nàng nói xong liền nắm lấy mũi Tiểu Hồng, tay còn lại đem dược đổ vào miệng ả.
Tiểu Hồng bị trói chặt, căn bản không thể phản kháng, trong lúc giãy giụa thì bị sặc vào một ít, sợ tới mức khóc òa lên.
“Ta nói! Ta nói!”
Bạch Phù nghe vậy liền buông ả ra, ả khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm nhem.
“Là Nhị lão gia và Nhị thái thái bảo ta làm như thế, dược cũng là do bọn họ đưa, bọn họ muốn tam thiếu gia nhận được ân điển mà triều đình ban cho tướng quân, nhưng nếu tướng quân có con thì tam thiếu gia sẽ không có được gì.”
“Cho nên........ Cho nên bọn họ đưa nô tỳ hai loại dược, nói nếu cô nương mang thai, liền âm thầm đem cái thai phá đi, còn thừa dịp ngài bị sảy thai hạ thêm một loại dược khác, khiến cô nương cả đời không thể sinh con.”
“Chỉ là không nghĩ tới........ không nghĩ tới cô nương lại biết y thuật, nô tỳ sợ hạ dược sẽ bị ngài phát hiện nên liền nói chuyện này cho bọn họ biết, bọn họ lại bắt ta........ bắt ta thừa dịp tướng quân bây giờ không có đứa nhỏ, tăng liều lượng độc lên, để cho ngài trực tiếp nổi điên mà chết, như vậy........ tướng quân chết rồi, ân điển của triều đình vẫn là của tam thiếu gia, ai cũng không giành được.”