CHƯƠNG 7: Đánh nhau khóc lóc om sòm
Lục Liễu có ý muốn cãi lại, nhưng lại lo lắng thanh âm lớn thế sẽ bị Bạch Phù trong phòng nghe được, đành nén giận trở về phòng.
Bạch Phù thấy nàng mới đi không được bao lâu đã trở lại, trên tay không cầm gì cả, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trầm xuống.
Tên hỗn đản Tưởng Kình Phong này! Nàng chỉ đánh hắn có một quyền hắn liền không cho nàng ăn cơm?
Lục Liễu thấy nàng đen mặt, vội vàng nói: “Cô nương chờ một lát, tướng quân đang phái người đem cơm qua, lập tức sẽ có ngay.”
Bạch Phù nghe vậy sắc mặt mới tốt lên, gật gật đầu đi qua một bên tiếp tục may xiêm y.
Thời tiết dần ấm lên rồi, lúc không có việc gì làm, nàng đành may cho mình vài bộ xiêm y, miễn cho lúc chạy trốn lại không có gì thay.
Lục Liễu không biết tính toán trong lòng nàng, chỉ biết nàng đang may xiêm y, nhiều lần ngỏ lời muốn giúp để nàng không phải vất vả, nhưng Bạch Phù đều một mực từ chối.
Lục Liễu chỉ là một nha hoàn, nhưng Bạch Phù cũng không muốn nợ gì nàng ta, nên không muốn nàng ta giúp đỡ.
Lâu ngày, Lục Liễu nghĩ nàng chỉ đang muốn giết thời gian, không nói thêm gì nữa.
Mắt thấy ống tay áo đã may xong, cơm chiều vẫn chưa đưa đến, Bạch Phù nhíu mày gõ gõ cái bàn muốn hỏi sao lại thế, thì nghe thấy sau rèm có động tĩnh, một vú già vẻ mặt hung tợn cầm theo lồng cơm đi đến.
Lục Liễu sợ bà ta nói lời không hay làm Bạch Phù khó chịu, vội đi lên lấy cơm rồi bảo bà ta ra ngoài.
Ai ngờ nắp lồng cơm đậy không kĩ, lúc nhận lấy không cẩn thận làm rơi xuống, bên trong lộ ra dĩa cá chua tựa hồ chỉ còn lại vài cái xương.
Lục Liễu giận dữ, một tay giữ chặt lấy vú già đang muốn rời đi.
“Thế này là sao? Các ngươi ăn vụng đồ ăn của cô nương?!”
Sắc mặt vú già trầm xuống, lấy tay đẩy nàng ra: “Ai ăn vụng! Đồ ăn đưa đến trong phòng của các ngươi, các ngươi ăn rồi còn đổ thừa cho bọn ta ăn vụng? Có biết xấu hổ hay không vậy!”
Bạch Phù nhanh tay đỡ lấy Lục Liễu, không để nàng ấy té ngã.
Lục Liễu tức giận, đôi mắt đỏ lên, gần như muốn khóc, sau khi đứng vững chỉ vào vú già kia nói: “Các ngươi vừa mới đem thức ăn tới, cô nương còn chưa đụng vào, lại bảo nàng ăn rồi! Rõ ràng là các ngươi ăn vụng!”
Vú già a lên một tiếng, hai tay chống nạnh: “Cái gì mà vừa mới đưa tới? Rõ ràng là đưa tới lâu rồi! Các ngươi ăn hết rồi lại đi nói bọn ta ăn vụng! Muội muội, ngươi thật không có lương tâm!
Nói xong đem lồng cơm lấy đi.
Lục Liễu không chịu để yên, tiến lên giữ chặt mụ ta, la to muốn kêu tướng quân tới làm chủ.
Bạch Phù tuy cũng rất tức giận, nhưng nàng biết nàng và Lục Liễu đánh không lại vú già kia, cho nên muốn khuyên Lục Liễu buông tay, có gì từ từ nói.
Nhưng nàng là một người câm, không thể nói được, chỉ có thể tiến lên cố hết sức tách hai người ra.
Nàng không lại gần còn tốt, vừa lại gần vú già kia liền phát hiện nàng là một người câm, liền ác độc dùng sức đem hai người Bạch Phù đẩy ngã nhào xuống đất.
Lồng cơm cũng cứ thế rơi xuống, thịt thừa vương vãi khắp nơi, nước canh văng tung tóe, đĩa đựng đồ ăn cũng bị bể thành nhiều mảnh.
Mắt thấy Bạch Phù sắp ngã lên mấy mảnh vỡ, Lục Liễu lập tức chìa tay đỡ lấy nàng, lòng bàn tay vì thế bị cứa vào, vết thương to tướng hiện ra.
Bạch Phù ôm mông đứng dậy, liền thấy tay Lục Liễu tràn đầy máu tươi, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Vú già kia hiển nhiên cũng không nghĩ tới mình sinh chuyện lại gây đổ máu, nhất thời hoảng sợ nói: “Là chính cô ta tự làm mình bị thương! Không liên quan đến ta!”
Nói xong nhanh tay đem lồng cơm dọn lại rồi chuẩn bị rời đi.
Bạch Phù nhìn bàn tay bị thương của Lục Liễu, ngón tay mảnh khảnh nắm lại thành quyền, đột nhiên xoay người nắm lấy phần đuôi của con cá chua bị rơi trên mặt đất, ba một tiếng, đem toàn bộ xương cá quất lên mặt vú già kia.
Dám khi dễ người khác này! Dám khi dễ người khác này!
Bạch Phù thầm mắng một câu, rồi dùng xương cá quất liên tục vào mặt mụ ta.
Đáng tiếc mới đánh mấy cái, xương cá gãy hết.
Vú già hiển nhiên không ngờ tới cái người câm nhìn qua yếu đuối này lại động thủ với bà ta, nhất thời không kịp phản ứng, bị đánh gào khóc om sòm.
Sau khi lấy lại tinh thần thì đem Bạch Phù chế trụ, rồi bỗng nhiên cảm thấy trên lưng vô cùng đau đớn, không biết bị cái gì đâm vào, đau như bị đâm thẳng vào xương.
Vú già còn lại ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền chạy vào, chỉ thấy Bạch Phù đang cưỡi trên lưng vú già kia, trên tay cầm một cây kim, đâm vào lưng bà ta khiến bà ta đau đớn khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Vú già vừa tới hít một hơi dài, xông lên đem Bạch Phù đẩy ra, rồi đỡ đồng bọn của mình dậy.
Bạch Phù bị đẩy ra liền đứng phắt lên xông thẳng tới, tóm lấy tóc mụ kéo kéo giựt giựt, loạn thành một đoàn.
Lục Liễu khóc hô to muốn bảo vệ Bạch Phù, Bạch Phù lại tức giận đem nàng ta đá văng.
Cái nha đầu ngốc nhà ngươi! Khóc lớn lên! Hô to lên! Đem Tưởng Kình Phong gọi tới! Hắn còn không tới thì ta tuyệt giao với hắn!
Cũng may qua một hồi, Tưởng Kình Phong bị tiếng khóc kinh thiên động địa của Lục Liễu dẫn tới, vừa vào cửa đã thấy Bạch Phù cùng hai vú già đang đánh nhau, sốt ruột tiến lên một bước đem hai vú già đá văng, rồi lại đem Bạch Phù đỡ lên, che chở trong ngực mình, khẩn trương hỏi han: “A Phù, nàng thế nào rồi? Có sao không?”
Bạch Phù đang nổi nóng, giơ tay loạn đánh vào mặt hắn.
Mắt thấy người mình tát trúng là Tưởng Kình Phong, rồi lại thấy quanh con mắt bên trái của hắn thâm tím một vùng, nàng dừng động tác, thu tay về.
Lục Liễu thấy Tưởng Kình Phong đến, tựa như gặp được cứu tinh, liền đứng lên lau sạch nước mắt, tố cáo hai vú già độc ác.
Hai vú già kia làm sao chịu yên phận, một mực khẳng định Bạch Phù và Lục Liễu hãm hại các bà.
Tưởng Kình Phong vốn hiểu rõ tính tình của Bạch Phù và Lục Liễu, nên không tin tưởng những lời nói ngu xuẩn của hai vú già, lúc này hắn nghiêm mặt cho người lôi hai người kia ra ngoài, hạ lệnh rút đầu lưỡi loạn côn đánh chết.
Hai vú già lập tức há hốc mồm, liên tục kêu khóc.
Đầu năm nay chuyện cưỡng ép dân nữ chẳng còn lạ gì nữa, các bà tưởng rằng viện này giam giữ vị tiểu thư nhà giàu nào đó bị phá sản, lâm vào đường cùng, bị vị tướng quân này coi trọng nên cưỡng ép giam lại, mà các bà được phái tới trông chừng nàng ta, không để nàng ta chạy trốn.
Các bà vốn nghĩ những cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng thường rất nhát gan, dù có bị ủy khuất cũng không dám lên tiếng, cho nên mới tùy ý làm bậy như thế.
Ai ngờ được cô nương này lại bưu hãn như vậy, một mình đánh lại cả hai người.
Hai vú già giờ này mới biết mình hiểu sai ý, nhưng cũng đã muộn, Tưởng Kình Phong đã lệnh cho người lôi hai bà ra ngoài.
Bạch Phù nghe được Tưởng Kình Phong ra lệnh cho thuộc hạ rút đầu lưỡi rồi đánh chết hai người kia, nhịn không được run lên, theo bản năng nắm chặt lấy vạt áo của Tưởng Kình Phong.
Tưởng Kình Phong cảm nhận được sự run rẩy của nàng, bèn ôm lấy bả vai nàng, ngữ khí mang theo vẻ kiên định nói: “Bọn họ là người hầu, lại dám cả gan đánh chủ tử, đây là tội chết. Sự tình phát sinh không biết hối cải lại đi vu oan giá họa cho nàng, đó là hậu quả họ phải nhận, nàng không cần phải đau lòng.”
Bạch Phù đương nhiên hiểu đạo lý đó, nhưng suy cho cùng nàng cũng chưa từng trải qua, khó tránh khỏi cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Nhưng kể cả không đành lòng, nàng cũng sẽ không vì hai người kia cầu tình xin tha.
Thứ nhất, nơi nào cũng có quy củ riêng, hai người này là do Tưởng Kình Phong mua về, Tưởng Kình Phong có quyền xử lí.
Thứ hai, nghĩ đến Lục Liễu bị họ làm bị thương, Bạch Phù càng không thấy việc xin tha cho là nên làm.
Nàng tránh khỏi cánh tay của Tưởng Kình Phong, đi đến bên cạnh Lục Liễu kiểm tra thương thế cho nàng ấy.
Chỉ thấy một vết thương kéo dài từ gan bàn tay đến cổ tay, ngoại trừ máu quanh miệng vết thương, còn không ít vết dầu mỡ của đồ ăn cùng nước canh dính vào
Bạch Phù cau mày ấn Lục Liễu ngồi lên ghế, xoay người cầm cái chậu, ném về trước mặt Tưởng Kình Phong.
Múc nước đi!
Tưởng Kình Phong lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Nghị: “Múc nước đi!”
Tần Nghị: “.................”
Chờ Tần Nghị đem nước đến, Bạch Phù cẩn thận rửa miệng vết thương cho Lục Liễu.
Lục Liễu nào dám để nàng hầu hạ, cuống quít đứng dậy rút tay về: “Nô tỳ........... Để nô tỳ tự làm thì tốt hơn.”
Bạch Phù trừng mắt liếc nàng ấy một cái, lần nữa ấn xuống ghế: Ngồi yên!
Tưởng Kình Phong cũng lập tức trừng mắt nhìn Lục Liễu: “Ngồi yên!”
Bị hai người trừng, Lục Liễu sao còn dám lộn xộn, nơm nớp lo sợ để Bạch Phù giúp mình xử lý vết thương.
Cũng may vết thương tuy dài nhưng không quá sâu, thoa chút kim sang dược là được, sẽ không ảnh hưởng cuộc sống về sau.
Bạch Phù loanh quanh làm cho Tần Nghị phải đổi nước tận bốn năm lần mới đem vết thương của Lục Liễu xử lý sạch sẽ, sau đó Bạch Phù lấy từ hòm thuốc ra một lọ kim sang dược, cẩn thận rắc một ít lên vết thương rồi băng bó lại.
Khuôn mặt nhỏ của Lục Liễu trắng bệch ra vì đau, nhưng vẫn cắn chặt môi cố không phát ra tiếng, Bạch Phù thấy vậy vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ đầu Lục Liễu như đang khen ngợi tiểu hài tử.
Lục Liễu vốn không khóc, nhưng khi bị Bạch Phù vỗ như vậy, khóe miệng méo lại, nước mắt không nhịn được chảy ra.
Bạch Phù hoảng sợ, vội vàng đem tay thu lại.
Cũng may Lục Liễu khóc vài tiếng liền ngừng, bằng không nàng còn tưởng rằng Lục Liễu bị thương ở đầu.
Thu dọn ổn thỏa đã là nửa canh giờ sau.
Tưởng Kình Phong biết Bạch Phù vẫn chưa ăn tối, phân phó phòng bếp làm nhiều đồ ăn mang tới, cũng lần nữa giải thích cho Bạch Phù, hai vú già kia làm vậy không phải là lệnh của hắn.
Bạch Phù đương nhiên biết không phải hắn ra lệnh, Tưởng Kình Phong tuy nhiều lúc rất cố chấp, nhưng tính cách của hắn lại không xấu, nếu không cũng sẽ không cứu Lục Liễu gặp nạn, lúc trước khi rời núi sẽ không để lại nhiều ngân lượng như thế cho nàng.
Quan trọng nhất, một tháng này Bạch Phù đi theo hắn tới rất nhiều nơi, phát hiện ra Tưởng Kình Phong ở đâu cũng có vài cái biệt viện, mà những biệt viện này có nhiều cái không cần thiết, vị trí thì hẻo lánh, sân thì nhỏ hẹp, căn bản không phù hợp với thân phận Đại tướng quân của hắn.
Những biệt viện này cũng không có hạ nhân nào, nếu có cũng phần lớn là những người như Lục Liễu được hắn cứu giúp.
Hắn thấy những người này không có nơi nào để đi, mà chính mình quanh năm đều bôn ba ngược xuôi, không có cách nào an bài ổn thỏa cho họ, dứt khoát mua nhà cửa gần đó cho bọn họ ở, hàng năm còn cho người theo kỳ hạn đem ngân lượng đến cho họ xem như tiền lương hàng tháng.
Nhìn như thuê những người này về giúp hắn trông coi nhà cửa, trên thực tế là lo bọn họ không có thu nhập thì khó mà sống qua ngày.