CHƯƠNG 8: Tức đến đau ruột gan
Theo lời Tần Nghị, Tưởng Kình Phong có ít nhất hai mươi mấy cái “biệt viện” như thế, viện to hay nhỏ hoàn toàn phụ thuộc theo tình huống lúc đó mà quyết định, có thể mua được cái nào thì mua cái đó, dù sao Tưởng Kình Phong cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ.
Bạch Phù đi qua mấy chỗ kia, trong viện đều là phụ nữ và trẻ em, vừa nhìn liền biết đều là những người không có khả năng kiếm sống.
Mà đi qua càng nhiều nơi, Tưởng Kình Phong càng giúp đỡ nhiều người hơn, hắn xem xét tình huống của mỗi người rồi sắp xếp cho họ nơi ăn chốn ở.
Cái người mà đi nơi nào cũng tự nguyện giúp đỡ người khác như hắn, sao lại là người xấu được, làm sao lại sai người đến hành hạ nàng được.
Nhưng nói đến đây, còn không phải là vì Tưởng Kình Phong đem nàng nhốt lại, mới có chuyện như vậy xảy ra sao? Cho nên hắn chính là đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Tưởng Kình Phong cũng không nghĩ tới, bản thân muốn tìm người trông chừng nàng, tránh cho nàng bỏ trốn, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
May mà Bạch Phù không phải người chịu thiệt, bằng không hắn nhất định sẽ cho người băm vằm hai cái người kia.
Nghĩ vậy liền nhớ tới cảnh tượng Bạch Phù đánh nhau cùng hai vú già, hắn bỗng nhiên thấy có chút buồn cười.
Không nhìn ra vóc dáng của A Phù nhỏ như vậy, lại hung ác không chịu thua, tóc tai bù xù nghiến răng nghiến lợi nhào lên, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Hắn mở miệng cười ra tiếng, Bạch Phù đang ngoan ngoãn ăn cơm, không nhịn được xoay đầu lại trừng mắt lên nhìn hắn, răng còn nhai nhai thức ăn vẫn chưa nuốt xuống.
Cười?
Ngươi còn cười?
Đây là thái độ nhận sai của ngươi sao?
Có biết đến giờ mông nàng vẫn còn rất đau hay không!
Tưởng Kình Phong cũng không biết lúc này là lúc cần im lặng, hắn chỉ cảm thấy bộ dạng nhỏ bé của nàng vô cùng đáng yêu, cho nên cười càng vui vẻ.
Bạch Phù tức đến đau ruột gan, cơm nuốt cũng không trôi, đứng lên đến gần túm lấy Tưởng Kình Phong kéo ra ngoài, đẩy hắn ra rồi mạnh mẽ đóng cửa phòng lại.
Tưởng Kình Phong bị đẩy ra ngoài, cánh mũi suýt chút nữa đụng trúng cột nhà gần đó, nhưng cũng không tức giận, cười ha ha đi về phòng mình.
Tần Nghị có chút lo lắng quay lại nhìn, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, cô nương hình như rất tức giận.”
Tưởng Kình Phong mang vẻ không để tâm, khoát tay áo: “Không có việc gì đâu, A Phù nhà ta sẽ không mang thù.”
Bạch Phù không mang thù buổi tối gặp phải một việc vô cùng khó khăn, tay Lục Liễu bị thương, không ai giúp nàng múc nước tắm rửa.
Bạch Phù cũng không phải người yếu ớt gì, bao nhiêu phúc nàng cũng có thể hưởng, bao nhiêu khổ nàng cũng có thể chịu.
Lúc trước ở trên núi, sau khi sư phụ sinh bệnh không thể làm việc như trước kia, mọi việc trong nhà đều do nàng làm, loại chuyện múc nước tắm nàng tự nhiên cũng phải tự làm.
Không nhấc được một thùng thì nàng nhấc nửa thùng, cứ như vậy đổ đầy thùng tắm, chỉ là phí nhiều sức mà thôi.
Nhưng lúc đó phòng bếp lại ở gần tịnh phòng (chỗ tắm), đi vài bước là tới, nàng cũng không quá mệt nhọc.
Nhưng hiện tại.......... viện này tuy rằng không lớn, nhưng phòng bếp lại cách nơi này không gần, cứ bưng tới bưng lui như vậy, nàng sợ là phải đến canh ba mới tắm rửa xong.
Mà nàng lại thích sạch sẽ, chỉ cần có thể tắm rửa, nàng nhất định phải tắm, nên có chút phát sầu, nhưng vẫn quyết định đi phòng bếp bưng nước.
Lục Liễu thấy nàng mang thùng gỗ ra ngoài liền hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Cô nương muốn tắm rửa sao?”
Ừ!
Bạch Phù gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài.
“Để nô tỳ làm cho, cô nương mau buông thùng nước xuống đi.”
Bạch Phù đánh lên cánh tay đang muốn giành lấy thùng nước, rồi chỉ chỉ vào vết thương: Tay ngươi đã như vậy rồi nên qua một bên nghỉ ngơi đi.
“Nô tỳ không sao, có thể làm!”
Lục Liễu vội vội vàng vàng nói: “Tay trái của nô tỳ bị thương, nhưng tay phải còn rất tốt, chỉ cần cầm đến phòng bếp thì sẽ có hạ nhân lấy nước xách giúp đến tận cửa, không cần phiền đến cô nương đâu.”
Có hạ nhân đem giúp?
Bạch Phù dừng tranh đoạt thùng gỗ với nàng ta.
Lục Liễu phục hồi tinh thần, không khỏi bật cười.
“Cô nương không phải cho rằng trước kia đều là do nô tỳ tự mình đem từng thùng nước từ phòng bếp về chứ? Nô tỳ tuy khá khỏe mạnh, nhưng mà phòng bếp cách xa như vậy, nô tỳ làm sao có thể nhanh vậy đem nước về cho cô nương được.”
“Trong viện này tuy không có vú già, nhưng vẫn còn không ít hạ nhân, chỉ là bọn họ đều là những người lỗ mãng, tướng quân sợ họ làm cô nương khó chịu, nên không cho họ đến gần phòng này thôi.”
Thì ra là thế, Bạch Phù gật gật đầu, giao thùng nước cho nàng ấy, rồi ra trước cửa, đợi người đem nước tới thì cùng Lục Liễu bưng vào, bằng không Lục Liễu một tay sợ không làm được.
Lục Liễu khuyên nàng vào phòng chờ là được, nhưng nàng vẫn không chịu đi vào, Lục Liễu không còn cách nào, đành phải đi nhanh về nhanh.
Ai ngờ Bạch Phù chờ một lúc lâu, lại thấy Tưởng Kình Phong đến.
Trên tay hắn là một thùng nước đầy, bộ dáng không tốn sức tiêu sái đi lại. Lục Liễu cúi đầu nơm nớp lo sợ đi theo phía sau, nhìn thấy Bạch Phù thì bất đắc dĩ giải thích: “Cô nương, không phải nô tỳ gọi tướng quân tới đâu, là tướng quân vừa lúc đi ngang qua nghe thấy được cô nương muốn tắm rửa, liền.......... liền tới giúp cô nương múc nước.”
Tưởng Kình Phong nhíu mày, nha đầu Lục Liễu này có ý gì? Làm sao lại như không vui khi hắn tới đây? Mới đi theo A Phù một thời gian, giống A Phù có ý tưởng đen tối rồi?
“Là ta sợ động tác của nha đầu này chậm chạp, làm trễ nàng tắm rửa.”
Hắn quay đầu giải thích với Bạch Phù, vừa nói vừa mang theo thùng nước đi vào phòng, vô cùng tự nhiên, không có chút nào xem mình là người ngoài.
Lục Liễu sợ Bạch Phù tức giận, cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của nàng.
Bạch Phù thật ra cũng không cảm thấy gì cả, Tưởng Kình Phong tình nguyện làm nhân công miễn phí, nàng vô cùng thoải mái, đỡ phải tự mình đem nước vào phòng.
Lục Liễu thấy nàng không tức giận, lúc này mới yên lòng, vỗ vỗ ngực đi theo.
Tưởng Kình Phong không hổ là vị tướng quân nổi tiếng uy mãnh, chỉ một chốc đã chuẩn bị tốt nước tắm cho Bạch Phù, còn để hai thùng nước ấm bên cạnh thùng tắm, vô cùng thuận tiện.
Căn phòng không lớn, đổ đầy nước vào thùng tắm xong, cả phòng ngập trong hơi nước mờ mịt.
Có lẽ là do hơi nóng của nước bốc lên, cũng có lẽ là do xách liền mấy thùng nước về, nên người cũng nóng lên.
Tưởng Kình Phong nhìn thân ảnh đang thử nước ấm của Bạch Phù, không hiểu sao cảm thấy một trận khô nóng, cổ họng không ngừng chuyển động.
Hắn nuốt nước miếng, đi qua nắm lấy hông của nàng: “A Phù, chúng ta cùng nhau tắm đi?”
Cơ thể Bạch Phù như bị đóng băng, sau đó bừng tỉnh, múc một gáo nước giội thẳng vào mặt hắn.
Tưởng Kình Phong phản ứng nhanh, né qua một bên tránh được, còn muốn nói câu gì đó, thì Bạch Phù lại giội một gáo nữa tới.
Hắn không biết làm sao, cuối cùng đành phải lui ra ngoài, đi ra trước cửa phòng bất đắc dĩ thở dài, thanh âm có chút u oán.
Nữ nhân nhà người ta đều có thể ôm ngủ, còn có thể tắm chung, vì sao nữ nhân của hắn lại không được?
Hắn không biết rốt cuộc là tại sao, chỉ cảm thấy càng ngày càng không dễ chịu.
Trước kia không có nữ nhân nào, một mình hắn không cảm thấy sao cả, nhưng bây giờ bên cạnh có một nữ nhân, vậy mà nửa đêm hắn lại trằn trọc khó ngủ, giống như có cái gì đó chạy loạn trong đầu hắn, vô cùng khó chịu.
Tưởng Kình Phong cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ bản thân sẽ phát điên lên mất, không........... Hắn đã điên thật rồi..........
Tính ra, bệnh điên của hắn lâu rồi chưa xuất hiện, chỉ sợ một ngày nào đó đột ngột phát tác.
Nghĩ vậy, Tưởng Kình Phong cũng không ở lại nữa, nhấc chân đi về phòng.
Hắn sợ Bạch Phù phát hiện hắn có bệnh điên, càng sợ một khi bệnh phát tác, không cẩn thận làm Bạch Phù bị thương.
Nếu vậy, bản thân hắn sẽ hối hận chết mất.
………………………………………………
Lục Liễu vì Bạch Phù mà bị thương, nên Bạch Phù tính toán chờ sau khi chữa khỏi hoàn toàn cho Lục Liễu rồi mới rời đi, vì thế tạm thời buông mọi kế hoạch chạy trốn xuống.
Hôm sau lúc nàng giúp Lục Liễu đổi thuốc, phát hiện kim sang dược trong bình không còn nhiều lắm, lại nhìn qua ngọc phù cao cũng không còn mấy, liền bảo Lục Liễu đi tìm Tưởng Kình Phong, để hắn phái người đi mua.
Nàng khoa chân múa tay ô ô nói một lúc, Tưởng Kình Phong mới hiểu được ý nàng, liền lệnh cho Tần Nghị đem theo hai lọ dược đi ra tiệm thuốc.
Ai ngờ Tần Nghị đi cả buổi mà lại trắng tay, cầm nguyên hai lọ dược trở về.
“Cô nương, hai loại dược này có vẻ rất khó mua, ta đã chạy qua một loạt tiệm thuốc, cũng không mua được. Hơn nữa chưởng quầy thấy hai lọ dược của cô nương, hai mắt liền sáng lên, còn thừa dịp ta không chú ý mà định trộm đi một ít. Ta sợ thuốc này có liên quan đến bí phương gia truyền của cô nương, liền cầm lấy chạy nhanh về. Cô nương xem xem........ Nên.........Nên làm thế nào bây giờ? Thật sự là mua không được.”
Bạch Phù nhíu mày, mũi hơi nhăn lại.
Bí phương gia truyền?
Đây là loại dược bình thường sư phụ dạy cho nàng, như thế nào lại thành bí phương gia truyền rồi?
Bạch Phù nhận lấy bình dược, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Chẳng qua giờ không phải lúc nghĩ đến vấn đề này, vấn đề cấp thiết là không có dược, kim sang dược còn tạm, cùng lắm đổi sang dược khác mà hiệu quả không thay đổi.
Nhưng ngọc phù cao là loại dược dưỡng nhan, xóa bỏ sẹo. Lục Liễu là một nữ nhân, dù bị thương ở tay, nhưng lưu lại sẹo cũng không tốt.
Đều tại nàng ngày thường đem ngọc phù cao bôi mặt, giờ thì hay rồi, thời điểm cần dùng lại không có!
Bạch Phù vô cùng giận bản thân, đem cái lọ đặt qua một bên, quyết định nhờ Tần Nghị mua dược liệu về, chính mình bào chế.
Nhưng vấn đề tiếp theo lại đến............
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, khoa chân múa tay, một người cố nói, một người cố đoán hết nửa ngày, khuôn mặt vì sốt ruột mà đỏ lên, Tần Nghị vẫn không hiểu ý nàng.
“Cô.......... Cô nương, đợi một lát, ta đi tìm tướng quân! Tướng quân tiếp xúc với cô nương tương đối lâu, nói không chừng sẽ hiểu ý người!”
Tần Nghị chạy ra ngoài, gọi Tưởng Kình Phong tới.