Phu Nhân Vạn An

Quý Tinh Tinh nổi trận lôi đình, một bên lôi kéo Khang Mộc Vân, một bên không ngừng mắng Lý Ánh Tương là chạy nạn tới đây, thế nhưng còn dám đến Đông các, đem quần áo cùng châu báu bà nội và nương cấp cho Khang Mộc Vân mặc lên trên người, khiến cho bản thân trở nên giống như một phu nhân diễm lệ, làm cho người ta giận sôi gan. Từng người hầu một cũng thấy tức ứa gan nhưng lại không dám hé răng.

Mà sự thực là như thế, ở ngoài phòng ngủ Đông các, vài người hầu đang quét dọn, vừa thấy Khang Mộc Vân xuất hiện, liền lập tức bất bình căm giận mà báo với nàng Lý Ánh Tương đáng ghét như thế nào. Nhưng bọn họ không có cơ hội nói nhiều cho lắm, bởi vì Quý Tinh Tinh đã đem nàng kéo vào trong phòng.

"Lý Ánh Tương, ngươi cho là nơi này không có nữ chủ nhân hay sao?" Quý Tinh Tinh vẻ mặt khinh thường, trừng mắt nhìn nàng ta, đem tẩu tử kéo đến trước mặt Lý Ánh Tương "Nhìn xem, tẩu tử ta so với ngươi xinh đẹp ra sao, so với ngươi hiền tuệ bao nhiêu, so với ngươi có bao nhiêu …"

"Tinh Tinh, đừng như vậy, ta tin rằng ca ngươi sẽ xử lý tốt chuyện của cô nương ấy, chúng ta đi ra ngoài …" Khang Mộc Vân không hi vọng huynh muội bọn họ lại vì nàng mà xảu ra chanh chấp.

"Đi ra ngoài?" Quý Tinh Tinh như muốn phát điên lên "Xem nàng ta, người mặc hoa phục, trên tay cầm khăn thêu, nghĩ mình tựa như chim công, giống như bộ dạng một chính thất phu nhân, nàng ta là muốn thay thế địa vị của người a, tẩu tử!"

"Quý muội muội, chính thất hẳn là không có cách nào, trong thành Thiên Thủy, ai cũng biết đến thiếu phu nhân của thiếu chủ, ta cũng không muốn khiến ca ngươi phải khó nghĩ, nhưng tiểu thiếp hẳn cũng không là quá mức." Lý Ánh Tương cười đầy tâm ý.

Biểu tình trên mặt Khang Mộc Vân nhất thời biến đổi "Tiểu, tiểu thiếp?" Tuy rằng đã có nghe thấy, nhưng chính tai nghe được từ miệng nàng ta, tâm của Khang Mộc Vân nháy mắt co rút đau đớn.

"Ca nói muốn nạp ngươi làm thiếp sao?" Quý Tinh Tinh không tinh hỏi.

"Ngươi cho là cá tính chàng vì sao lại trở nên lạnh lùng? Là vì ta từ hôn khiến tâm chàng bị thương, lần này ta tìm tới đây, chàng để ta ở lại, chứng tỏ trong lòng chàng vẫn còn có ta, không phải sao?"

Nàng ta tuy ngoài mặt nói vậy, nhưng lòng cũng có chút chột dạ. Trên thực tế, thái độ của hắn đối với nàng không bằng trước kia, có thể nói là lạnh lùng xa cách, mỗi khi nàng chủ động tỏ ra yêu thương nhung nhớ hắn, đều bị hắn cự tuyệt, nhưng nàng đương nhiên sẽ không để những người khác biết việc này.

Thì ra … Khang Mộc Vân cười không nổi, khó trách nàng ta ngang nhiên xuất hiện ở đây, nàng đột nhiên lại cảm thấy tâm nhói đau, khó chịu vô cùng.

"Ngọc Tuyền dược trang vốn nổi tiếng khắp nước. Phùng gia tuy giàu có, tiền tài sinh sôi từ quặng bạc, có ý tìm người làm khó dễ dược trang cũng khó thành. Duy Lễ đối với việc kinh doanh của dược trang chắc cũng rất hao tổn tâm lực, ta sẽ giúp chàng bớt phiền nghĩ."

Lời nói xấu hổ vậy mà cũng nói ra được, ai mà nghe cho nổi! Quý Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi, mà tẩu tử của nàng đâu? Sao có thể cứ ngây ngốc, đứng im mà nhìn?

"Đúng rồi, ta còn nhớ, mỗi khi đến hè, sân phơi ở hậu viện dược trang có rất nhiều Ngưu hoàng cẩu đậu, giá trị ngay cả …"

"Ngươi nói cái gì?" Khang Mộc Vân vốn không có phản ứng gì từ nãy giờ đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời Lý Ánh Tương, "Dược liệu trong dược trang của chúng ta đều có chất lượng tốt, ngươi nói cái gì mà trâu chó, đậu vàng?" (Kat: haiz, Vân tỷ ít chữ, nghe sao hiểu vậy ấy mừ!)

Quý Tinh Tinh giật mình sửng sốt, lập tức kéo kéo tay áo Khang Mộc Vân, "Không phải, tẩu tử, người hiểu lầm rồi."

Nhưng Lý Ánh Tương đã ngay lập tức nhận ra điều bất thường, nàng ta ban đầu là kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền cất giọng mỉa mai "Không thể nào, là thiên kim của Hàn gia nhưng lại nghe không hiểu bốn chữ vừa rồi sao? Cũng không phải là ngay cả chữ cũng không biết chứ?" Nàng ta vốn chỉ muốn trào phúng một chút, không nghĩ tới trên mặt Khang Mộc Vân lại hiện ra biểu tình quẫn bách khả nghi, Lý Ánh Tương phúc chốc trừng lớn mắt "Thực không phải chứ … Trời ạ, ngươi như thế sao có tư cách làm thiếu phu nhân dược trang, ngày sau sao có thể làm mẫu chủ nơi này?" (Kat: tỷ ấy hem được thì bà được à?)

"Tẩu ấy sao lại không biết chữ! Tẩu tử của ta học qua tứ thư ngũ kinh, cầm kì thi họa đều tinh thông!"

Quý Tinh Tinh nói dối mặt không biến sắc, nhưng đương sự Khang Mộc Vân da mặt lại không dày như vậy, xấu hổ không dám ngước nhìn lên.

"Như vậy, thỉnh thiếu phu nhân giải thích dùm ta Ngưu hoàng cẩu đậu là như thế nào?" Lý Ánh Tương cầm lấy bím tóc của nàng ta, giọng mỉa mai, cố ý bức cho ra được nguyên bản thân phận của Khang Mộc Vân.

"Đó là chỉ nguồn gốc cuả dược liệu trân quý." Thanh âm lạnh lùng của Quý Duy Lễ đột nhiên từ ngoài của vang lên.

Kỳ thật, Quý Duy Lễ được người hầu chạy tới báo, sớm đã đứng ngoài cửa, chính là do hai người bên trong phòng chỉ lo giương thương múa kiếm mà không chú ý tới hắn.

"Ngưu hoàng là do giống trâu sinh bệnh, kết lại thành điểm vàng trong cổ, cẩu đậu là do loài chó bị bệnh về ngũ tạng, kết thành sỏi xanh. Cả hai đều là nguyên liệu làm thuốc thượng phẩm khó tìm." Hắn nhìn chằm chằm Khang Mộc Vân, người vừa ngẩng đầu nhìn về hướng hắn.

"Thật không thể hiểu nổi, Duy Lễ, bà nội sao có thể chọn một nữ nhân không có tri thức làm vợ của chàng?!" Lý Ánh Tương làm bộ đau lòng, đi đến bên cạnh hắn hỏi.

Quý Tinh Tinh chịu không nổi, nheo mắt khinh thường.

Quý Duy Lễ không để ý tới Lý Ánh Tương, đôi mắt sáng quắc vẫn nhìn không thôi Khang Mộc Vân đang cúi đầu bên kia.

Rất mất mặt! Mặt nàng đỏ bừng, hận không thể tìm được một cái lỗ nào mà chui xuống.

Vẻ mặt hắn phút chốc biến lạnh, nhìn về phía Lý Ánh Tương, "Nàng không nên ở trong này."

"Thực xin lỗi." Khang Mộc Vân nghĩ hắn đang nói mình, cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng hơi gập người xin lỗi, không nghĩ tới bên tai lại vang lên tiếp thanh âm lạ lùng khác.

"Lần trước ta hỏi chàng có thể tới Đông các xem qua hay không, không phải chàng đã đồng ý." Lý Ánh Tương làm ra vẻ có điểm ủy khuất, nhưng là …

"Phòng ngủ cùng đồ dùng riêng tư của ta cũng muốn xem? Nàng nên biết tự trọng cho bản thân mình." Khẩu khí hắn thật lạnh lùng.

Nước mắt Lý Ánh Tương lập tức rơi xuống, trên mặt lộ vẻ hối hận "Thực xin lỗi, ta chỉ nghĩ các trưởng bối sắp về, ta có thể trước đó cùng tỷ tỷ hảo hảo ở chung, có thể bắt đầu quen dần …"

"Thực là nói xàm!" Quý Tinh Tinh chịu không nổi cắt ngang lời nàng ta, lôi kéo Khang Mộc Vân nãy giờ vẫn không có ý kiến gì tới trước mặt nàng ta, nói lớn giọng "Tẩu tử, ngươi cũng nên lên tiếng một chút a, người ta gọi người là tỷ tỷ đó."

Nói cái gì? Quý Duy Lễ cho phép nàng ta đến Đông các, không phải thực rõ ràng chấp nhận nàng ta sao? Khang Mộc Vân đau đớn trong tâm nhưng vẫn như cũ, làm ra vẻ thản nhiên ở ngoài mặt nói: "Không quan hệ, dù sao ta cũng không có thói quen mang nhiều trang sức …"

"Đi ra ngoài!"Khuôn mặt tuấn tú của Quý Duy Lễ nhất thời đen kịt, đột nhiên mở miệng sẵng giọng.

Không quan hệ? Ba chữ này làm hắn giận muốn điên lên. Mấy hôm nay, hắn tuy luôn lao vào công việc nhưng cũng biết nàng cố ý lưu lại ở hậu viện để hắn và Lý Ánh Tương có cơ hội "nối lại tình xưa". Nhưng trong lòng hắn rõ hơn ai hết, hắn không còn có hình bóng của Lý Ánh Tương trong tâm, vị trí đó đã thuộc về nàng. Vậy mà nàng cứ xem như không có việc gì cả, mặc hắn làm gì cũng không chịu suy nghĩ thực hư mọi chuyện, làm hắn muốn phát hỏa.

Mà tiểu ngu ngốc Khang Mộc Vân này, hắn vừa kêu một tiếng "Đi ra ngoài" đã tự động nắm tay muội muội của hắn mà đi ra ngoài, khiến hắn điên tiết thấp giọng mắng thầm, bước nhanh theo nàng, một phen giữ lấy cánh tay nàng, không để cho nàng bước tiếp rồi quay lại nói với muội muội "Tinh Tinh, mang Lý cô nương đi ra ngoài."

Quý Tinh Tinh nguyên bản đang nhăn nhó mặt mày, nhưng vừa nghe ca ca nói vậy, nét mặt nhanh chóng tươi cười rạng rỡ, vội vàng nghe lời, lôi Lý Ánh Tương ra khỏi tẩm phòng. Lý Ánh Tương khó có thể tin mình bị đuổi đi như vậy, ra vẻ đáng thương khóc lóc, nhưng hiển nhiên là không có ai để ý tới nàng ta.

Rốt cục không gian cũng tĩnh lặng trở lại, Quý Duy Lễ điều chỉnh lực đạo để không làm đau Khang Mộc Vân nhưng cũng không lơi vòng xiết ở cổ tay nàng. Nàng thử muốn giãy ra, nhưng hắn vẫn không suy suyễn, vẫn nắm chặt tay nàng. Nàng đành tùy ý hắn giữ lấy tay nàng, khẩu khí bất đắc dĩ mà nói: "Ta nhân nhượng như vậy còn chưa đủ sao, chàng giữ ta lại là còn muốn chỉ trích ta điều gì nữa? Ta đã nói là tuyệt sẽ không ngăn cản hai người quay lại với nhau mà." (Kat: hem bít ở dược trang Vân tỷ ăn phải thuốc gì mừ chậm tiêu đến vậy ahhhhh)

Con ngươi hắn nhất thời trừng lên "Đến tột cùng là ai nói với nàng ta muốn cùng nàng ta gương vỡ lại lành?"

"Làm sao tự nhiên lại tức giận đến nghiến răng nghiến lợi như vậy, chàng không phải còn yêu nàng ta sao?" Nàng thực sự không hiểu nha, hắn làm sao mà hung lên như vậy chứ.

Hắn tức đến sôi gan mà nói "Ta sẽ không hèn mọn đến vậy."

Là vì sĩ diện? Nàng thở sâu "Không nên chỉ vì vướng mắc trong lòng mà bỏ qua hạnh phúc chính mình."

Nàng càng nói, hắn càng tức. (Kat: mụi cũng tức theo ca!)

"Thật sự, ta sẽ không ủy khuất, chàng là thiếu chủ tôn quý, coi trọng ta từ trước tới nay là ta đã mãn nguyện rồi, vừa hay nữ nhân mà chàng để trong lòng đã xuất hiện, chàng không cần phải miễn cưỡng cùng ta, mà ta cũng không muốn miễn cưỡng, ta làm vậy là không có sai." Ai, Khang Mộc Vân cảm thấy mình thật ngu ngốc, càng nói càng lộn xộn.

Hắn thật sự không biết nói gì nữa, chỉ có thể hung tợn mà trừng mắt nhìn nàng. Hắn thật không hiểu cái khí thế kiên định cùng quyết đoán khi nàng tập tễnh kéo hắn đi trong tuyết đã biến đi nơi nào rồi!

"Nàng ta ngày mai sẽ rời đi, mà nàng, để cho nàng làm nhiều như vậy, học nhiều như vậy, bất quá là hi vọng nàng có thể trở thành một thiếu chủ phu nhân chân chính, nàng làm không được sao?" Con ngươi đen bốc hỏa của hắn tiếp tục trừng nàng.

Thiếu chủ phu nhân chân chính! Nàng thật sự không hiểu gì cả.

Hắn nhận ra vẻ hoang mang của nàng "Tức là phải có công dung ngôn hạnh, phải có ngữ khí, lại càng cần phải khôn khéo, biết ứng xử, biết kiêu ngạo với ai, điềm đạm cùng ai … Nhưng xem ra hiện tại, nàng chưa làm được như vậy, ta cũng biết là ta không nên quá nghiêm khắc đối với nàng. Bất quá, chết tiệt, chính là nàng đừng để cho bất luận kẻ nào qua mặt mình, hiểu chưa?"

Nàng nghe hắn nói mà như không nghe thấy, nàng chỉ nghe được Lý Ánh Tương ngày mai phải rời đi, vì sao a? (Kat: ối zời ơi, em hem bít là nên đập đầu Lý Ánh Tương hay đầu tỷ nữa Vân tỷ àh)

Lúc nàng còn đang ngây ngốc tự hỏi chính mình, hắn bắt đầu chịu không nổi, liền ôm lấy nàng, cuồng dã mà thô rát hôn nàng.

Hắn buông tha, buông tha cho sự chờ đợi, chủ động đến với nàng. Mặc kệ nàng có hay không để tâm tới hắn, chỉ cần hắn để ý đến nàng là được. Bởi vì "chờ đợi" chính là sự tra tấn đau đớn nhất, hắn quyết định, chỉ cần hắn chủ động yêu nàng là tốt rồi, có lẽ, cứ như vậy, cũng có một ngày nàng để ý tới hắn, sẽ lớn tiếng nói với hắn nàng cũng thương hắn. (Kat: em hem cần chờ đâu, em nói liền nà, em thương Lễ ca! @Vân tỷ: *trừng mắt* Kat: *xách dép chạy*)

Lý Ánh Tương cảm thấy vô cùng bất an. Nàng ở trong phòng đi đi lại lại, tâm trí rối loạn.

Một âm thanh khẽ vang lên, cửa phòng liền mở, vừa thấy Quý Duy Lễ bước vào, vẻ mặt nàng liền lập tức trở nên mảnh mai, yếu đuối, "Thực xin lỗi, ta quá vội vã, nhưng vì ta thực sự quá yêu chàng …" Nàng định tỏ ra yêu thương nhung nhớ, nhưng lại một lần nữa bị đẩy ra.

"Ta nghĩ không phải nàng gấp vội gì, mà là nàng đã hiểu lầm, ta giữ nàng lại, thuần túy chỉ là vì chân nàng bị thương, không nên đi lại nhiều, nàng còn nói thân thể nàng có điểm không tốt …" Hắn cười lạnh "Nhưng mới vừa rồi, nàng ở trước mặt thê tử ta diễu võ dương oai, mặt mày hồng hào, bộ dáng rất có khí lực, ta nghĩ, ngày mai nàng có thể rời đi được rồi."

Đầu tiên nàng ta ngẩn ra, sau đó nước mắt lập tức tuôn ra như suối "Không, người trong lòng của ta là chàng, ta muốn ở đây cùng chàng …"

"Cha mẹ nàng đã thu sính lễ, nàng nên đến Phùng gia thì hơn."

"Chàng hãy thay ta đem sính lễ trả lại cho Phùng gia, ta sẽ không phải gả tới Phùng gia nữa!" Nàng tuyệt đối không muốn gả làm tiểu tứ thiếp của Phùng Quý Phúc, "Ta yêu chàng, chàng cũng yêu ta, còn có, Phùng gia với Quý gia vốn là kẻ thù truyền kiếp, coi như là ganh đua cùng hắn, chàng nên giữ ta lại."

Hắn đột nhiên nở nụ cười, một nữ nhân đơn thuần, nhất thanh nhị sở, một tiểu ngây ngốc vội vã còn muốn bỏ đi, sợ làm cho Quý gia gặp phiền toái. Vậy mà nữ nhân trước mắt này lại ích kỷ, muốn cho tranh chấp của Quý gia và Phùng gia ngày thêm bế tắc.

"Mời nàng rời đi cho, cha ta đã phái người đưa tin về, người cùng nương của ta và bà nội ước chừng trưa mai sẽ trở về, ta đoán bọn họ không ai muốn gặp nàng. Đồ đạc trong phòng này, nàng muốn gì đều có thể mang theo." Nói xong, hắn liền không chút do dự xoay người rời đi.

Tưởng như vậy liền đuổi nàng đi?! Lý Ánh Tương oán hận ngồi xuống. Không được, nàng không thể cứ như vậy mà rời đi!

Chẳng lẽ … thật sự phải dùng tới biện pháp kia?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui