Từ khi ra khỏi thành, Viên Vĩ Anh đã liên tục di chuyển trong sáu ngày, dọc đường vừa đi cô vừa xem bản đồ, vừa hỏi thăm đường xá ở các quán trà nước ven đường.
Ban đầu khi chưa có mục tiêu cho chuyến đi này, nên cô không đặt nặng vấn đề thời gian lắm.
Nhưng giờ đây thì khác, Viên Vĩ Anh phải đến Tô Châu trước khi đại hội võ lâm diễn ra, nếu khi thì thật sự là bỏ lỡ cơ hội.
Từ kinh thành đến Tô Châu thì rẽ hướng khác so với lộ trình cũ đi Hàng Châu, thay vì một tháng như dự định thì nay Viên Vĩ Anh chỉ cần khoảng ba tuần là đến địa phận Giang Nam.
Viên Vĩ Anh để hành lý trên bàn, cô mệt mỏi nằm dài xuống giường, việc di chuyển liên tục lại còn bằng ngựa khiến xương cốt cô rã rời.
Khi còn ở hiện đại, đi ô tô thì không sao chứ chỉ cần lái con Ninja H2 của mình là cô đau lưng nhức mỏi.
Đang vặn vẹo xương khớp thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Viên Vĩ Anh khó hiểu nhìn tiểu nhị rụt rè trước mặt.
"Chuyện gì vậy?"
Tiểu nhị nhìn còn rất nhỏ, chắc tầm 13, 14 tuổi với vể mặt thản thốt, hắn nhìn ngó xung quanh rồi nói nhỏ với cô:
"Khách quan là người từ nơi khác đến nên có lẽ không biết, Lan Thành của chúng tôi từ 2 năm gần đây bắt đầu xuất hiện các hồn ma không đầu.
Nên là ngài đừng ra đường buổi tối."
"Gì chứ?"
Thông tin vừa nghe được làm Viên Vĩ Anh rợn cả người, là người đến từ thế kỉ 21 dĩ nhiên một phần nào đó cô không tin có ma.
Nhưng mà việc xuyên không tới chính cô còn được trải nghiệm thì việc có ma có khi còn dễ tin hơn.
"Hai năm trước, Lâm tiểu thư của tiền trang Đại Lợi đi lễ phật lại gặp thời tiết xấu nên về trễ, lại gặp phải mưa bão nên tới gần tối mới về tới cửa thành.
Theo lời của nha hoàn đi theo hầu hạ Lâm tiểu thư, thì bỗng nhiên trước mắt tối sầm như đang trong mơ vậy đó.
Tới sáng khi mà mọi người phát hiện thì chỉ còn người nha hoàn, còn Lâm tiểu thư mất tích đến nay không một manh mối."
Tiểu nhị liên miệng nói, Viên Vĩ Anh cũng chăm chú lắng nghe.
"Khoan đã, vậy thì là một vụ bắt cóc thôi mà.
Ngươi nói nhà tiểu thư đó mở tiền trang phải không? Có nghĩa là rất giàu có nên có khi là bắt cóc tống tiền thôi mà, còn quan phủ nơi đây thì sao?"
"Lúc đầu Lâm lão gia cũng nghĩ vậy đó, nhưng dần dần chỉ cần cô nương nào ra ngoài sau khi trời chập tối là biến mất không dấu vết.
Mà cũng không gia đình nào nhận được thư cần tiền chuộc hay gì hết.
Họ biến mất như chưa tồn tại vậy.
Quan phủ cũng khẩn trương tìm kiếm, tầm 1 năm trước triều đình còn phái thêm quan viên về điều tra nữa, nhưng vẫn không có tiến triển"
Dừng một hơi, hắn tiếp tục nói
"Càng về sau, nhiều người nói là trước khi bất tỉnh, họ sẽ thấy xung quanh mờ ảo với các hình thù kì lạ.
Từ đó mà có tin đồn các cô nương bị ma bắt đi.
Cứ sáu tháng một lần, là lại có vụ mất tích diễn ra, hai lần sau là Bạch tiểu thư của Bách Thảo đường và Hà tiểu thư của Hà viên ngoại.
Hiện giờ vừa đúng các hạn sáu tháng đó, nên khách quan người cẩn thận."
"Chẳng phải chỉ có nữ nhân bị bắt thôi sao?"
"Đúng là vậy, nhưng mà nếu là nam nhân hoặc đại thẩm nào ra đường ban đêm thì cũng thấy các thứ không sạch sẽ, có người còn điên loạn mà thần trí bất minh."
Cảm thấy hứng thú với câu chuyện vừa nghe, Viên Vĩ Anh thưởng cho tên tiểu nhị đó vài bạc lẻ thì hắn liên tục gật đầu đa tạ rồi nhanh chóng chạy đi.
Viên Vĩ Anh vào phòng, rót cho mình một chung trà, trong đầu cô bắt đầu xâu chuỗi lại các thông tin vừa được nghe.
Đầu tiên, đối tượng là nữ nhân, nhưng chỉ nhắm đến các tiểu thư chứ không phải dân thường.
Đã làm chuyện gian ác, nhưng rất có trật tự, cứ sáu tháng một lần không sai lệch.
Đây có lẽ là việc thú vị nhất từ khi cô xuyên đến đây, tranh thủ hoàng hôn chưa buông xuống, Viên Vĩ Anh rời khỏi quán trọ thám thính tình cảnh bên ngoài.
Lan Thành nằm không quá xa kinh thành, ấy vậy mà quan cảnh nơi đây không khác gì các tỉnh thành nằm gần biên giới mà trước đây Viên Vĩ Anh từng xem trên phim.
Người dân nơi đây ai cũng nhìn tái nhợt, chợ xá không hề đông đúc người bán, chỉ có các gian hàng bán đồ dùng cần thiết.
Giả vờ mua một cái bánh bao, Viên Vĩ Anh vu vơ hỏi về quan cảnh nơi đây thì liền bị người bán bánh bao tức giận chọi bánh vào người, trực tiếp đuổi đi không bán nữa.
Đi lòng vòng cũng không có manh mối gì, Viên Vĩ Anh quyết định về quán trọ nghỉ ngơi, tối nay cô sẽ hành động.
...
Hoàng Cung
Như Tiên đau khổ quỳ trước tượng Quan Âm
'Quan Âm đại sĩ, mong Người phù hộ cho Vĩ Anh một đời bình an không đau khổ.
Kẻ sai là con, đảo lộn âm dương cũng là con, Người muốn trách phạt thì cứ phạt con, con nguyện lòng gánh chịu.'
Nước mắt chậm rãi chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của Như Tiên, từ ngày Viên Vĩ Anh rời kinh, không ngày nào nàng không rửa mặt bằng nước mắt.
Nhưng biết làm sao được, số phận trớ trêu, nàng đã là một goá phụ, không xứng đáng với cô, cả đời càng rất dài, nàng không thể nào ngán đường của cô được.
Biết rõ là lựa chọn của bản thân, Như Tiên cũng không thể nào ngừng đau lòng.
Ngày hôm đó, mượn cớ đi lễ Phật, nàng đã ra khỏi cung chỉ mong được nhìn thấy cô lần nữa.
Nhưng Như Tiên đã đến trễ, nàng không kịp nhìn thấy Viên Vĩ Anh, dẫu vậy nàng đã bắt gặp hình dáng Nhược Ỷ Mộng lặng lẽ bước đi.
Điều đó càng làm Như Tiên chắc chắn hơn việc bản thân nàng đã cản trở hôn sự của họ.
...
Hoàng hôn buông xuống, trăng nhanh chóng treo cao.
Chỉ tầm 7 giờ tối, mà cả Lan Thành tĩnh mịch như giữa khuya.
Viên Vĩ Anh lấy ra bộ y phục dạ hành mà cô mang theo, chuẩn bị cả dao găm lẫn ám khí bên hông.
Xong xuôi, Viên Vĩ Anh nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, dùng khinh công di chuyển trong màn đêm.
Vì chưa có manh mối cụ thể, cô chỉ có thể di chuyển trong các ngỏ hẻm, tìm kiếm hành tung kẻ thủ ác.
Gần nửa canh giờ, Viên Vĩ Anh đã đi qua hầu hết các con hẻm xung qua các gia đình phú hộ trong thành vẫn không có manh mối gì.
Định bụng đi về phòng ngủ thì Viên Vĩ Anh nghe được tiếng động lạ ở góc hẻm kế bên.
Một mạch chạy tới đó, một bóng đen với áo choàng dài đang nhảy lên nóc nhà rồi biến mất trong màn đêm.
Vừa định dùng khinh công đuổi theo thì Viên Vĩ Anh nghe được âm thanh rên rỉ trong góc, cảnh giác bước lại kiểm tra thì lại là một người mặc hắc y khác.
Người đó đã bất tỉnh, nhưng gương mặt lại toát lên vẻ kinh hoàng đến lạ.
Hết Chương 18
Chương này mà tiếp tục flop thì nản kh có hứng viết tiếp quá ????.