Phú Nhị Đại Xuyên Không


Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương mon theo bậc thang đi xuống lối vào sau khi tảng đá dịch chuyển đi, càng tiến vào sâu thì ánh sáng càng mất đi, bên trong tối đen như mực.

Gia Lục Tuần Dương lấy ra một cây bắt lửa, nó như là hộp quẹt ở hiện đại, nhưng chỉ dùng được một lần, cũng may là cô có chuẩn bị trước.

Nhờ có ánh lửa, Viên Vĩ Anh mới nhận ra đường hầm đó dẫn bọn họ đi vào một hang núi, bậc thang lúc nãy là công trình do con người xây nên, nên là vẫn dễ dàng di chuyển, còn bây giờ đã tiến vào hang núi tự nhiên trong tạo hoá, sỏi đá gập ghềnh khiến cho Viên Vĩ Anh di chuyển khó khăn hơn vì cái chân từng bị thương của cô.

Không muốn cản trở Gia Lục Tuần Dương, Viên Vĩ Anh chỉ có thể im lặng đi tiếp, chỉ là tốc độ ngày càng chậm dần.

Hang động này sâu vô cùng, như là không thấy đáy, đi được một lúc thì trước mặt họ có đến ba lối đi khiến cả hai chững lại.
"Vĩ Anh, ngươi nghĩ nên đi lối nào đây? Hay là ta chia ra?"
"Không được, ở những nơi này tốt nhất chúng ta nên đi chung đi.

Đợi một chút" Viên Vĩ Anh dựa vào nội công của nguyên thân có thể nghe được tiếng nước ở phạm vi không xa lắm, việc này đồng nghĩa với lối ra có thể ở rất gần.
"Tuần Dương, ngươi tập trung nội công lại nghe thử xem, gần đây chắc là có sông hay suối gì đó?"
Gia Lục Tuần Dương nghe vậy thì dừng bước, cô tập trung lắng nghe, tuy nội công không bằng Viên Vĩ Anh nhưng cô nắm rõ căn bản nội lực hơn Viên Vĩ Anh, nên là nhìn chung trình độ hai người không chênh lệch lắm.
"Đúng vậy, nếu không lầm thì chúng ta đang gần lắm rồi.

Là bên trái!"
Viên Vĩ Anh gật đầu đồng ý, thế là cả hai cùng tiến vào ngã rẽ bên trái.

Không bao lâu sau, cả hai quả thật đã thấy ánh sáng, gia tăng tốc độ, trước mặt họ là một dòng sông, bên kia sông lại là một thôn làng.

"Này, ngươi xem trên đây có tên nè." Viên Vĩ Anh nhặt lên một bia gỗ đã mục nát, nhưng cũng may chữ trên đó vẫn nhìn được khá rõ.

"Ác Nhân Cốc?"
Trong lúc Gia Lục Tuần Dương xem xét bia gỗ thì Viên Vĩ Anh bỗng nhớ lại một bộ phim cô từng xem.
'Ác Nhân Cốc này không biết có Tiểu Ngư Nhi trong đó không ta?'
(Tiểu Ngư Nhi là nhân vật trong tác phẩm kiếm hiệp Cổ Long, từng được dựng thành phim nhiều lần.

Ác Nhân Cốc là một địa danh trong phim)
Trong khi Viên Vĩ Anh còn vẩn vơ với suy nghĩ nhảm nhí của mình thì Gia Lục Tuần Dương loay hoay không biết nên làm gì, nếu mạo hiểm xông vào thì lại không biết tình hình kẻ địch ra sao, nhưng cả hai cũng chưa thể xác định được Ác Nhân Cốc này có liên quan gì đến những vụ bắt cóc không nữa.

Bỗng nhiên cả hai cảm nhận được đang có người đến liền nhanh chóng nấp sau một phiến đá lớn.

Là một nhóm ba người mặc đồng phục đỏ đen đang đi tuần tra, tên tay chúng là những chiếc lồng đèn chiếu sáng một khoảng đất, đặc biệt là bọn chúng đều dùng khăn che mặt, chỉ chừa lại hai con mắt.

Viên Vĩ Anh khẽ vỗ vào tay Gia Lục Tuần Dương, dùng ánh mắt ra hiệu là hãy giải quyết bọn chúng đi, nhận được tín hiệu, Gia Lục Tuần Dương nhảy ra trước nhanh chóng đánh ngất được một tên, không chừng chừ, Viên Vĩ Anh cũng gia nhập.

Võ công ba tên lính tuần tra đó không có gì đặc biệt nên dễ dàng bị hạ gục.
Nói thì dong dài nhưng từ lúc Gia Lục Tuần Dương tiến ra tập kích họ cho đến khi hạ gục cả ba tên chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Cả hai thay đổi thành trang phục lính tuần tra, cẩn thận dùng khăn che đi gương mặt, sau đó giấu xác ba người kia vào một góc núi.

Viên Vĩ Anh sau lần bị tấn công cũng như bị tập kích rơi xuống núi, cô đã chấp nhận được hiện thực rằng ở thời đại này, chỉ cần mình mềm lòng thì người chết là bản thân mình, nên cô không còn quá chấp nhất với việc ra tay lấy đi mạng người nữa.

Viên Vĩ Anh cầm theo lồng đèn, chuẩn bị đi vào cốc thì một vật trên thắt lưng của bộ trang phục thu hút ánh mắt của cô.
"Mặc? Hàm? Ngươi xem nè, mấy lệnh bài này ta nghĩ là tên gọi đó, nhớ rõ ngươi là Hàm, còn ta là Mặc, tránh bị lộ thân phận, ok?"
"ô kê là gì?"
"Là đồng ý không? Ngôn ngữ Phú Lang Sa đó ngươi không hiểu đâu"
Cuộc trò truyện vô nghĩa đó vậy mà Gia Lục Tuần Dương càng thêm sùng bái Viên Vĩ Anh vì kiến thức uyên bác của cô, đến cả tiếng Tây Dương mà cũng biết nữa.
Cả hai tiến vào cốc, xung quanh mọi người vẫn mặc trang phục bình thường, chỉ có một nhóm người là mặc đồng phục như hai người thôi.

Họ có thể đúc kết được là các người dân có thể là người vô tội không liên quan gì, còn những kẻ mặc đồ đỏ đen nhưng này mới là những người cầm quyền nơi đây.

Khi mà cả hai cảm thấy không ổn vì không biết nên đi đâu, sợ rằng chỉ cần đi sai phương hướng thì liền bị phát hiện, từ đâu một âm thanh cứu họ ra khỏi tình cảnh nguy hiểm.
"Mặc, Hàm, hai ngươi mau theo ta."
Tên hán tử gọi hai người có vóc dáng cao lớn, cũng mặc đồng phục như cô nhưng có vẻ là cấp bậc cao hơn, trên mặt hắn có đeo thêm một chiếc mặt nạ đồng.

Cả hai bị gọi vào phòng bếp, được giao nhiệm vụ là bưng cơm nước vào một căn phòng.

Viên Vĩ Anh và Gia Lục Tuần Dương cảm thấy bản thân được trời thương thật rồi, người trong căn phòng mà bọn họ phải phục vụ chính là nữ nhân bạch y mà hai người đang tìm kiếm.
Niềm vui chưa lâu, sau khi bưng đồ ăn để trên bàn thì Hàm cũng chính là Gia Lục Tuần Dương bị gọi đi làm việc khác, chỉ còn Mặc là Viên Vĩ Anh ở lại lo phần cơm nước cho người kia vì trên người vẫn bị điểm huyệt.

Sau khi cẩn thận đóng cửa, Viên Vĩ Anh kéo xuống khăn che mặt, nhẹ nhàng nói.
"Cô nương, ta không phải người xấu đâu, tối hôm qua thấy cô nương bị tên hắc y nhân bắt đi, ta và huynh đệ của ta đã đuổi theo đến đây."
Bạch y nữ nhân vẫn còn nghi ngờ nhìn về phía Viên Vĩ Anh, nhưng nàng không hề cảm nhận được bất kì ác ý nào từ người này.

Thấy đối phương vẫn chưa tin lời của mình, Viên Vĩ Anh gác chân lên ghế, từ ống chân của mình lấy ra thanh kiếm của nàng.
"Đây là kiếm của ngươi phải không? Ta đã giữ nó cẩn thận để trả lời cho ngươi."
Đối phương vẫn không lên tiếng, đến lúc này Viên Vĩ Anh mới nhận ra người nọ còn bị điểm huyệt câm.

Tuy không rành huyệt đạo, nhưng những huyệt vị cơ bản Viên Vĩ Anh vẫn nắm được, chỉ là, vị trí giải huyệt này lại này ngay vùng ngực, cô lại đang là nam trang, khó tránh khỏi sự ngượng ngùng.

Bạch y nữ nhân nhắm chặt hai mắt, ý tỏ Viên Vĩ Anh cứ làm đi, huyệt đạo được giải, do cơ thể căng cứng trong thời gian dài cộng thêm tác dụng của mê dược.

nên khi đột xuất giải huyệt làm cho cơ thể của nàng vô lực ngã qua một bên.

Viên Vĩ Anh nhanh tay giang tay ra đỡ lấy cơ thể không còn chút sức lực nào của nàng.

"Ngươi có muốn dùng chút thức ăn không?"
Đối phương lắc đầu, tuy ngại ngùng nhưng quả thực nàng không còn đủ sức để rời khỏi vòng tay của người nọ.

Viên Vĩ Anh thấy nàng không muốn ăn, chỉ đành vươn tay cầm lên chung nước, nhẹ nhàng uy cho nàng.

"Ta tên là Viên Vĩ Anh, còn cô nương xưng hô thế nào?"
Dù từ đầu Viên Vĩ Anh có nghĩ ra tên giả cho bản thân, nhưng với nữ nhân trước mặt cô rất có hảo cảm nên quyết định nói tên thật cho nàng.

Sau khi uống một ngụm nước, nàng có vẻ đỡ mệt hơn, chống ta xuống giường rời khỏi vòng tay của Viên Vĩ Anh.
"Đa tạ Viên công tử cứu giúp, ta họ Vũ."
"Trước tiên ta ra ngoài trước không bọn họ sẽ nghi ngờ, ngươi nhớ cẩn thận.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui