Giờ Ngọ, đỉnh điểm của sự nắng nóng, ở sân tập võ hoàng gia đang quy tụ một lực lượng cực kì hùng hậu. Hoàng đế cùng thái hậu, thái phi ngồi ở ba vị trí ở giữa, cao hơn những người khác, tiếp theo là các vị phi tần, theo dài xuống dưới là các vị sứ thần lân bang, khách đến dự sinh thần của thái hậu đêm qua và bá quan văn võ.
"Sư tỷ, sao sự kiện quan trọng như vậy, hoàng gia nhóm người đều đầy đủ nhưng không thấy Ninh Vương và Gia Lục công tử vậy?" Hoả Linh Nhi nhìn quanh một vòng, cô cúi đầu nói khẽ với Vũ Băng Nhi.
Vũ Băng Nhi nghe sư muội nói xong cũng đánh giá xung quanh một lần, nàng trả lời: "Không chỉ hai người họ, mà cả công chúa Ô Lạp Na Thị nữa." Tối hôm qua cả bọn trò chuyện quả thật rất hợp ý nhau, nhưng nơi đông người nàng vẫn cẩn thận gọi họ là công chúa và vương gia. Đồng thời, nàng cũng để ý Hoả sư muội của nàng gọi Viên Vĩ Anh là Ninh Vương nhưng tiểu vương gia Nhạc Vương phủ lại là Gia Lục công tử.
Thái hậu đang cực kì không hài lòng về Viên Vĩ Anh, Ninh Vương ngày trước tuân thủ kĩ cương, ngoài trừ việc ra vào chốn thanh lâu vì cô muốn xây dựng nên hình tượng như vậy, còn lại Viên Vĩ Anh vẫn luôn giữ đúng nề nếp hoàng gia. Vậy mà chỉ mới một năm qua đi, nữ nhi của bà hoàn toàn thay đổi, tóc tai không giống ai, lại còn đeo bông tai dài hệt như nữ nhân. Nhưng với tâm lý của một người mẹ, bà luôn muốn bao che cho nữ nhi của mình, thế là tâm lý lại càng không hài lòng Nhược Ỷ Mộng, nếu không phải nữ nhân này huỷ hôn với Anh nhi, nữ nhi của bà sẽ không đau buồn bỏ bà lại kinh thành mà đi biệt tích, còn cố tình cắt đứt hành tung với ám vệ. Đã vậy nữ nhân này còn không biết xấu hổ, dám chủ động muốn tiến cung tuyển tú, một bước thành phượng hoàng.
Ba con người vắng mặt đó hiện đang rối tinh rối mù trong vương phủ, đến nửa canh giờ trước, do không đợi được nữa mà Tiểu Ngọc mới mạnh dạn gõ cửa phòng ngủ của vương gia. Ba con người tỉnh dậy, dưới sự đau đầu do những ly rượu đêm qua, ho nhận được tin hoàng cung tổ chức sự kiện tỉ thí võ công, cần có mặt đông đủ. Ba người lật đật đi tắm cho vơi đi mùi rượu tối qua, Viên Vĩ Anh còn phải cho người đến nơi nghỉ chân của sứ thần Ba Tư lấy cho Jessi một bộ y phục mới, sẵn tiện lấy ra một bộ y phục mới của Ninh Vương nguyên chủ đưa cho Gia Lục Tuần Dương.
"Ây da mấy cái trang sức này mặc bao nhiêu lần vẫn không quen, gì mà dây nhợ tùm lum." Jessi vừa đẩy cửa vào vừa nhắn nhỏ, bên trong phòng Gia Lục Tuần Dương đang khoác ngoại bào lên, còn Viên Vĩ Anh đang lau tóc của mình.
"Sao mà bực bằng việc không có máy sấy, lau không biết đến khi nào."
Gia Lục Tuần Dương đã dần làm quen với việc hai người kia hay nói chuyện khó hiểu nên cũng mặc kệ, đến lúc họ hoàn toàn chỉnh chu ra đường cũng là chuyện của nửa canh giờ sau khi đại họ tỉ võ bắt đầu.
"Hai người có nghĩ là trễ rồi nên chúng ta khỏi tới luôn không? Hôm nay trời đẹp như vậy đang lẽ chúng ta nên đi dạo ăn chơi chứ hả?" Jessi thảnh thơi vừa đi vừa nói, dù muốn nhanh hơn cũng không được cho chiếc váy Tây Dương quá là rầm rộ.
"Trời đẹp? Ngươi điên à, tháo cái kính Tây Dương đó ra rồi nói chuyện." Viên Vĩ Anh nhìn lên trời, ánh nắng nóng rực chiếu xuống mặt đường khiến cô khó chịu nheo mắt. Gia Lục Tuần Dương quay qua gật đầu đồng ý với Viên Vĩ Anh, hôm nay còn đặc biệt nắng hơn mọi ngày mà còn phải tham gia hội tỉ võ gì đó.
"Mà không trốn được đâu, ta mà không đến hôm nay chắc phụ vương ta gào ầm ĩ lên mất. Còn tỷ nữa, tỷ không đi thì làm khó sứ thần Ba Tư lắm đó. Chỉ có Vĩ Anh muốn đi hay không cũng được nè." Gia Lục Tuần Dương chỉ sau một đêm giao du với Jessi, cái miệng của cô giảo hoạt lên không ít.
Viên Vĩ Anh đẩy đẩy hai người kia đi tiếp: "Thôi đi hai vị, nhìn bổn công tử đây giống loại thiếu nghĩa khí bỏ bằng hữu lắm hả?"
Hai người Gia Lục và Jessi không hẹn cùng đồng thanh:
"Giống!"
Sau ôm thanh đó hai người liền bị Viên Vĩ Anh lôi xềnh xệch đến sân tập võ hoàng gia.
Ngay lối vào sân tập, ba người muốn đi từ từ lén về phía chỗ ngồi, nhưng một là y phục của Jessi quá lộ liễu, hai là chỗ ngồi được sắp xếp cho Viên Vĩ Anh quá gần với đám người thái hậu, chỉ có Gia Lục Tuần Dương đáp ứng đủ hai tiêu chí đó, thế là dưới ánh mắt u oán của hai người còn lại, cô lặng lẽ tiến về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống, cô đã nhận được ánh mắt như muốn giết người của Nhạc Vương, cô ngẩng đầu lên, đối diện cô chính là Hoả Linh Nhi và Vũ Băng Nhi, Gia Lục Tuần Dương nở nụ cười như chào hỏi và nhận lại được nụ cười bẽn lẽn của Hoả Linh Nhi.
Phía bên đây, Jessi và Viên Vĩ Anh vẫn chưa tới chỗ ngồi, cô quyết định để Jessi đi trước, còn mình vào sau, nhưng mà trước khi Jessi đi, Viên Vĩ Anh đã nhanh tay lấy được mắt kính đang đeo trên mặt của nàng.
"Mượn cái nha, nắng quá à."
Jessi còn định giựt lại, nhưng chợt nhớ tới Viên Vĩ Anh khi ở hiện đại là tên thiếu kính mát sống không được, nắng mưa gì nàng cũng thấy cô đeo kính, nắng thì đeo kính màu tối, mưa thì đeo màu sáng hơn nếu không làm sao thấy đường.
Nhóm người thái hậu bên đây đang xem đấu võ, đây cũng là dịp để hoàng thượng chứng minh võ công Trung Nguyên với các sứ thần ngoại quốc, họ ngồi ngay giữa chính diện, mọi hành động của bên dưới hầu như đều thu được vào mắt, họ đã thấy tiểu vương gia của Nhạc Vương Phủ đã đến, không bao lâu thì công chúa Ba Tư Ô Nạp La Thị cũng chậm rãi ngồi vào chỗ của nàng.
Viên Vĩ Anh ung dung đi vào, cô đi sát mép tường thẳng đến chỗ mình ngồi, từ khi bước ra, cô đã nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn mình, may là có mang kính mát nên không ai thấy được biểu cảm phiền chán của cô. Thái hậu dành cho cô một ánh mắt không vui lắm, hôm nay Viên Vĩ Anh lại tiếp tục mặc hắc y với hoạ tiết được thêu bằng chỉ đỏ, mái tóc bồng bềnh cộng với chiếc bông tai bạc càng tăng thêm phần lãng tử của cô.
Viên Vĩ Anh mặc kệ ánh nhìn của mọi người, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, còn khẽ gật đầu như chào hỏi với thái hậu, hoàng đế. Nói là tỉ võ, nhưng người tham gia chủ yếu là thị vệ hoàng cung, võ công không có gì nổi bật, nếu so với cấp bậc Lục Y của Ác Nhân cốc có lẻ là còn thua vài bậc chứ đừng nói tới Lam Y. Viên Vĩ Anh nhàm chán đưa mắt nhìn hai vị chiến hữu của mình, nếu bây giờ có điện thoại cô chỉ muốn nhắn tin cho hai người đó cùng chuồn ra ngoài, nhưng nhận thấy Gia Lục Tuần Dương chỉ lo nhìn Hoả Linh Nhi, cô chán mà không muốn nói, bèn tiếp tục trao đổi ánh mắt với Jessi.
Từ hôm Viên Vĩ Anh quay về, cô chỉ đến tìm Như Tiên một lần duy nhất, nhưng chưa hề trò chuyện với Nhược Ỷ Mộng bất cứ câu nào, dù biết rõ thân phận hiện tại của cả hai, Nhược Ỷ Mộng vẫn luôn mơ đến một ngày Viên Vĩ Anh sẽ lại ôm nàng vào lòng như quãng thời gian ở làng chài năm đó. Nhưng tự bản thân Nhược Ỷ Mộng biết, nàng không xứng với Viên Vĩ Anh, nàng chỉ có thể đứng một góc tối nhìn cô bên cạnh những nữ nhân khác.
Nhược Ỷ Mộng ngồi đó, nhưng tâm trí của cô đã trôi về một nơi nào đó, cô nhớ tới những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi của Viên Vĩ Anh và mình, nhưng lại càng không quên được tuổi thơ của bản thân cùng với lời nói của nữ tử kia.
Trong căn hầm bẩn thỉu, bốc lên mùi ẩm mốc khó chịu do không được ánh nắng chíu vào, lắng nghe kĩ còn có thể nghe được âm thanh chít chít của lũ chuột bẩn thỉu. Nhược Ỷ Mộng mặc áo bào màu đỏ rực, hoàn toàn đối lập với nơi đây, nàng bước đến một gian phòng, đưa mắt nhìn đó, bên trong là một nữ nhân cơ thể gầy gò, co rút nằm trên đống gơm, gương mặt vô hồn như được sống lại khi thấy nàng, ả ta lảo đảo đứng dậy, dùng hết sức lực yếu ớt lao đến nắm lấy khung cửa.
"Đồ nữ nhân rắn rết, thả ta ra, tại sao ngươi lại giả mạo ta!"
"Haha.. Giả mạo sao? Ngươi hãy nhìn cho kĩ đây, đây là gương mặt thật sự của ta. Như thế nào, bất ngờ lắm hay sao?" Nhược Ỷ Mộng nở một nụ cười thê lương, đối diện nàng, nữ nhân trong nhà lao bàng hoàng, nữ nhân đó cũng mang dung mạo hệt như Nhược Ỷ Mộng.
"Không.. Không thể nào? Ngươi thật ra là ai?" Nhược Ỷ Mộng trong nhà lao hét to, nàng hoảng sợ ngã xuống.
Nhược Ỷ Mộng bên ngoài cũng ngồi khuỵ xuống, nàng vươn tay ra xuyên qua nhưng thanh sắt, những ngón tay của nàng bắt lấy cằm của Nhược Ỷ Mộng bên trong, móng tay đỏ rực của nàng nổi bật trên khuôn mặt tiều tuỵ của nàng kia.
"Ta là ai? Tới ta cũng không biết ta là ai! Tại sao? Ta chỉ ra đời sau ngươi một khắc, nhưng ngươi lại được sống sung sướng, cả đời chưa từng biết khổ là gì. Còn ta? Đến cả hạnh phúc của ta ta cũng không thể quyết định."
Nhược Ỷ Mộng sợ hãi muốn lui về sau, nhưng chỉ cần nàng động đậy thì những móng tay của nữ nhân đáng sợ kia như cứa vào mặt nàng. Nữ nhân bên ngoài tiếp tục nói không cần biết Nhược Ỷ Mộng có đáp lại hay không.
"Nếu ta được lớn lên như ngươi, ta sẽ không cần sống một cuộc đời như vậy, lúc đó, ta sẽ quang minh chính đại được nàng dùng kiệu lớn rước về phủ, ta sẽ là nữ nhân của nàng, chúng ta sẽ hạnh phúc đến cuối đời. Nhưng.. Tất cả là do Nhược gia các ngươi, tại sao chứ hả? Tại sao mất đi một người con mà các ngươi lại không dốc lòng tìm kiếm ta, mặc kệ cuộc sống của ta, từ nhỏ, ta sống như một con chó, còn ngươi, tỷ tỷ à, ngươi thật sự quá trong sáng, đó là thứ mà cả kiếp này ta không có được."
Nhược Dao là tên chủ nhân đặt cho nàng, từ khi nàng có nhận thức về cuộc đời này, chủ nhân đã luôn tiêm nhiễm vào đầu nàng chính là Nhược gia từ bỏ nàng, mặc kệ sống chết của đứa con nhỏ chưa kịp thấy mặt. Từ khi còn nhỏ, nàng đã phải trải qua huấn luyện sinh tử, cơ thể luôn bị khống chế bởi độc dược, nàng tự biết rõ chủ nhân cũng chỉ muốn đào tạo nàng thành một công cụ giết người. Nhược Dao từng tìm về thừa tướng phủ vào đêm trừ tịch năm nàng mười sáu tuổi, nhưng cái nàng nhìn thấy là gì? Nàng thấy một nhà ba người bọn họ dùng cơm đoàn viên, còn chính miệng thừa tướng đại nhân nói ra Nhược Ỷ Mộng là đứa con duy nhất của họ. Nhược Dao ở phía xa, nhìn chằm chằm nữ nhân có dung mạo y hệt mình, nhưng nụ cười hồn nhiên của nàng ta là một sự xa vời với cuộc đời đen tối của nàng. Cuối cùng khi đó, Nhược Dao cũng hiểu ra vì sao khi còn nhỏ mọi người xung quanh đều bị huấn luyên đến mức người đầy rẫy vết thương, chỉ có nàng tuyệt nhiên không hề bị gây ra thương tích gì trên cơ thể, kể cả sau này đi làm nhiệm vụ, chỉ cần bản thân vô ý bị thương ngoài da là chủ nhân liền cho các loại thuốc tốt nhất, tất cả là vì gương mặt này. Nhược tiểu thư thừa tướng phủ lá ngọc cành vàng thì không thể nào có sẹo trên người được.
Viên Vĩ Anh như là vầng sáng duy nhất trong một kiếp người đen tối không thấy lối ra của Nhược Dao, nhưng nàng làm sao xứng với cô được, không kể đến đôi tay nhuốm đầy máu tươi, thì cơ thể này cũng đã bị tên cẩu hoàng đế làm vấy bẩn, thứ duy nhất Nhược Dao có thể dành cho Viên Vĩ Anh chỉ là một tình yêu giữ trọn riêng cô. Ngày đó, cô thật sự mong rằng bản thân có thể tiếp tục giả ngơ giả ngác bên Viên Vĩ Anh những ngày ngắn ngủi còn lại, vì nếu không dùng thuốc giải định kì, cơ thể nàng sẽ từ từ mục rữa rồi chết. Tuy mất trí là giả vờ, do vô tình phát hiện ra thân phận nữ tử của Ninh Vương, nàng chỉ định giả mất trị để xem phản ứng của cô, nhưng những ngày tháng đó lại làm những ngày ngắn ngủi Nhược Dao cảm thấy niềm hạnh phúc có tồn tại trên cõi đời này, Nhược Dao không muốn Viên Vĩ Anh yêu nàng với thân phận Nhược Ỷ Mộng, mà cứ là một Tiểu Ngốc lúc nào cũng chỉ biết ỷ lại vào cô, được cô ôm vào là liền cười tít cả mắt, đó mới là chính con người thật của nàng, thật như cảm xúc khác thường nàng dành cho cô.
Nhưng đời không như là mơ, cả hai còn chưa kịp bái đường, người của tổ chức đã cho Nhược Dao một lời cảnh tỉnh, nếu còn không nhớ lại, nàng sẽ không còn giá trị gì với họ, không thể tiếp tục làm nhiệm vụ, càng không thể bên cạnh Viên Vĩ Anh tiếp tục.
Tiếng vỗ tay vang vọng ở khán đài kéo Nhược Dao về thực tại, nàng nhìn Viên Vĩ Anh, nhưng muốn truyền tải hết tình yêu của mình dành cho cô.
'Nếu không thể yêu, thì hận cũng là một cách khiến nàng nhớ đến ta.'
Cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình, Viên Vĩ Anh liền ngước lên nhìn lại, không ngờ lại là nàng ấy, nhưng không mất quá lâu, cô liền ra vẻ không để, dùng tay đẩy gọng kính đen liền quay mặt đi.
Vô tình làm sao hoàng đế lại thấy được cảnh cả hai người kia nhìn nhau, trong lòng không khỏi tuôn ra một cảm giác khó chịu, hắn không nghi kỵ hoàng đệ của mình, vì dù sao ngai vàng bây giờ là do hoàng đệ một tay tặng cho hắn, nữ nhân bên cạnh cũng là tự nguyện tiến cung làm phi tần của hắn. Nhưng từ ngay vào cung, Nhược quý phi chưa từng cho hắn sắc mặt quá tốt, dù những lần ân ái dưới thân hắn, vẻ mặt của nàng vẫn luôn không có quá nhiều biểu cảm, điều này làm cho tự tôn nam nhân của hắn cảm thấy khó chịu.
Hết Chương 33
Đây là một trong các chương mình đặt biệt thích, đã chỉnh sửa rất nhiều lần, cũng một phần là do mình thích nhân vậy Nhược Dao (Nhược Ỷ Mộng) nhất.
Mọi người có góp ý gì cứ cmt thoải mái nha