Viên Vĩ Anh cùng Vân Hi đi vào bên trong gian phòng mà Viên Vĩ Anh đã ở trong thời gian, Vân Hi đi đến một ngăn tủ lấy từ đó ra hai món đồ.
"Vĩ Anh, đây là hai vật ta tìm được trên người ngươi, ngươi có ấn tượng gì không?"
Viên Vĩ Anh cầm lấy một cuộn tre, bên trong khắc đầy các chữ như là đơn thuốc, cô đọc mà chẳng hiểu gì liền buông xuống. Vật còn lại là một bao da, bên trong chỉ có hai viên đan dược.
"Ta trôi nổi trên biển như vậy mà bao da này vẫn giữ được hai viên đan dược bên trong nguyên vẹn cơ à?" Viên Vĩ Anh nguyên cứu săm soi hai viên đan dược, hai viên tròn màu đỏ như nhau.
Vân Hi không nói gì, nàng chỉ chăm chăm nhìn vào cuộn thư trên bàn. Viên Vĩ Anh cho hai viên đan dược về lại túi, cô ngước lên thì nhận thấy được ánh mắt của Vân Hi.
"Vân Hi cũng nghiên cứu y dược phải không? Bên trong này hình như là phương thuốc gì đó, ta lại coi không hiểu, ngươi xem thử có gì dùng được không?" Viên Vĩ Anh mỉm cười đưa cuộn thư cho Vân Hi, nàng ấy bất ngờ vẫn không đưa tay ra nhận.
"Nhưng mà.. lỡ đâu nó là thứ rất quý giá với ngươi thì sao? Sau này nhớ lại gì đó thì không hay." Vân Hi đẩy lại tay Viên Vĩ Anh.
Cầm lấy tay Vân Hi, cô đặt cuộn thư vào lòng bàn tay nàng: "Quý giá thì không đưa cho ngươi được sao, mà dù có nhớ lại ta cũng sẽ không hối hận."
"Đa tạ ngươi, Vĩ Anh." Nhìn Vân Hi cười, Viên Vĩ Anh cũng mỉm cười, cảm thấy vui vẻ trong lòng, dù gì thì nhìn thấy mỹ nhân cười cũng là một quang cảnh rất tốt đẹp.
Ánh trăng lên cao, Vân Hi ngồi trên giường, mở ra cuộn thư mà Viên Vĩ Anh đưa khi sáng.
"Chẳng lẽ gia gia.. đã gặp chuyện bất trắc rồi sao?"
Sau một đêm dài nghỉ ngơi, Viên Vĩ Anh đã dần thích ứng hơn với cơ thể này, cô cho rằng nguyên chủ cũng có thẩm mỹ tốt đó chứ, còn có hình xăm, xỏ lỗ tai đồ các thứ. Khoác lên áo ngoài, Viên Vĩ Anh đi ra bên ngoài thì đã thấy Vân Hi đã chuẩn bị sẵn màn thầu ăn sáng. Cô liền chạy đến lấy từ tay Vân Hi đĩa thức ăn mang đến bàn.
"Sau này ngươi cứ gọi ta dậy cùng ngươi làm."
"Ta làm đó giờ cũng quen rồi."
Viên Vĩ Anh không cho là đúng, cô nhướng mày lắc đầu: "Sao mà giống được, bây giờ chúng ta sống chung mà."
Dùng xong bữa sáng, Viên Vĩ Anh chủ động mang lên giỏ tre cùng Vân Hi vào rừng hái nấm, sau đó cả hai lại mang đi phơi khô, những ngày không vào rừng thì họ lại cùng lên một chiếc thuyền nhỏ để đi đánh cá. Từ khi đến đây, những cơn đau đầu hay nhói tim cũng không còn xuất hiện nữa, kể cả ba nữ nhân từng xuất hiện trong giấc mơ của Viên Vĩ Anh nhiều lần cũng đã không còn mơ thấy. Viên Vĩ Anh chỉ thấy mình chọn đến cổ đại như là một chuyến đi chữa lành, sống hoà mình với thiên nhiên, còn có mỹ nhân ôn nhu là Vân Hi kề cận. Thay vì cuộc sống tạm bợ ở hiện đại, Viên Vĩ Anh đã từng có suy nghĩ rằng cứ như vậy cũng không tệ mỗi khi nhìn vào nụ cười ôn nhu của Vân Hi.
Trong Ác Nhân cốc, Gia Lục Tuần Dương thi triển những đường kiếm vô cùng chính xác, những ngày không cùng Dương sứ giả ra ngoài tìm Viên Vĩ Anh, cô liền tập luyện không ngừng.
"Tuần Dương, ngươi lại đây xem!" Jessi ngoắc tay gọi lại Gia Lục Tuần Dương, đợi đến khi cô đến liền chỉ vào bản đồ lục địa mà nàng đã lấy từ nơi Tế Nguyệt.
"Ngươi xem chỗ này, là nơi Oscar rớt xuống biển, nếu theo tấm bản đồ này ghi chú, dòng chảy của nó sẽ đến khi vực này. Chỗ này có các vịnh nhỏ, ngươi nghĩ có khi nào Oscar trôi tới đây không?"
Gia Lục Tuần Dương lập tức đứng lên: "Chúng ta đi nói với Tế Nguyệt tỷ!"
Theo lời của hai người Jessi và Gia Lục Tuần Dương, Tế Nguyệt liền lập tức cho người đến các vịnh nhỏ nơi đó mà tìm kiếm. Chuyến đi này cả Gia Lục Tuần Dương và Jessi đều đi theo. Cả ba mặc dù đã dần chấp nhận tin rằng Viên Vĩ Anh đã không còn, nhưng chỉ cần còn một cơ hội, họ cũng không bỏ qua. Chuyến đi này, Tế Nguyệt cố ý để tin tức này lan rộng rằng Tế Thiên cung chuẩn bị ra khơi, nàng muốn dụ rắn ra khỏi hang.
Viên Vĩ Anh xoắn tay áo lên bưng các mâm thảo dược từ trên giá xuống, dưới sự chỉ dạy của Vân Hi, hiện tại cô cũng đã phân biệt được một vài loại cơ bản.
"Lần này nhiều quá đi, có lẽ sẽ mua được cho ngươi một vài bộ y phục mới." Vân Hi vui vẻ nói, nhờ có Viên Vĩ Anh cùng làm chung mà một tháng này lượng dược liệu nàng thu được nhiều hơn hẵn.
Viên Vĩ Anh dùng khuỷ tay lau đi mồ hôi trên trán: "Mua y phục cho ta làm gì chứ, chỉ có ta với ngươi ở đây mặc đẹp hơn làm gì. Nhưng nếu Vân Hi tiểu thư muốn thấy bổn công tử đây soái như thế nào thì ta không ngại."
Viên Vĩ Anh cố tình đưa mặt lại gần Vân Hi, nhếch môi cười trêu chọc nàng, nữ nhân này rất dễ đỏ mặt. Quả nhiên, Vân Hi lùi lại một bước, vành tai đã ửng đỏ, nhưng nàng không thích nụ cười này của Viên Vĩ Anh, nó làm cảm thấy cô toát lên một vẻ lăng nhăng khó hiểu.
Nhận thấy mình đã có suy nghĩ kì lạ về Viên Vĩ Anh, nhất là khi đối phương còn là nữ nhân như mình, Vân Hi càng bối rối hơn. Để nói qua chuyện khác, nàng liền lấy ra khăn tay của mình, lau đi mồ hôi trên trán Viên Vĩ Anh.
"Trời nóng như vậy, xong việc rồi mau vào trong thôi." Vân Hi bỏ đi, để nguyên khăn tay lại trên mặt Viên Vĩ Anh. Đưa tay giữ lấy chiếc khăn trước khi nó rớt xuống đất, Viên Vĩ Anh cũng cất bước đi theo nàng vào trong.
"Mà này Vân Hi, số thảo dược này ngươi sẽ bán đi đâu vậy? y da!" Viên Vĩ Anh đưa tay muốn bóc một miếng thịt ăn vụn thì bị Vân Hi đánh một phát đau điếng vào mu bàn tay.
"Đi rửa tay trước đi chứ. Lần này ta không vào đất liền, sắp cuối năm biển động, đường đến đất liền quá xa. Ta chỉ ghé Vịnh Minh Nguyệt thôi, nơi đó nằm ở giữa đảo và Trung Nguyên, vật tư cơ bản đều có đủ mà lại gần hơn."
Viên Vĩ Anh ngoan ngoãn nghe theo Vân Hi đi rửa tay, vào bên trong cũng tự giác bới cho cả hai hai chén cơm: "Ta đi với ngươi nha. Từ lúc tỉnh lại ta chưa từng biết bên ngoài là như thế nào."
Vân Hi không chịu nổi ánh nhìn như cún con của Viên Vĩ Anh, chỉ đành gắp cho cô một miếng thịt bỏ vào chén: "Được rồi được rồi, đi thì đi đâu cần làm bộ mặt đó chứ."
Sức khoẻ của Viên Anh Mã vẫn không thuyên giảm, dù đã rất cố gắng làm theo lời thái y không gần nữ sắc, nhưng trong người hắn luôn có một cổ ham muốn vô hình. Điều an ủi chính là Ngọc Phi đã có hỉ, hắn đã có được hài nhi đầu tiên. Khỏi phải nói, địa vị của Ngọc Phi bay cao như diều gặp gió, ngược lại, Nhược quý phi khi xưa được sủng ái nhất lục viện, nay làm phật thánh ý, đã lâu rồi hoàng đế chẳng còn màn tới nàng.
Từng ly rượu mạnh được đôi môi xinh đẹp nuốt xuống, Nhược Dao tựa người vào tường, ngồi trên giường liên tục rót rượu cho bản thân, nụ cười trào phúng như ẩn như hiện. Tên hoàng đế đó cho rằng mình có con nối dõi, hoang đường, từ lâu độc trong người đã tích tụ, càng quan hệ xác thịt càng đẩy nhanh tốc độ dẫn độc. Nhưng một khi dính độc thì ham muốn tình dục càng tăng cao, rõ ràng là không có đường lui.
"Tiểu thư, có thư." A Liên từ bên ngoài gọi vào, nàng ấy vẫn giữ thói quen gọi Nhược Dao là tiểu thư.
Tức thì biểu cảm trên gương mặt của Nhược Dao thay đổi, chỉ còn một đôi mắt lạnh tanh.
"Vào đi."
Tiếp nhận lá thư, là mệnh lệnh của chủa nhân.
'Đám người Tế Thiên cung đang chuẩn bị thuyền đến Vịnh Minh Nguyệt tìm kiếm Ninh Vương, ngươi đích thân theo dõi.'
Nhược Dao nhíu mày đăm chiêu, tại sao lần này Tế Thiên cung lại để lộ tin tức ra như vậy? Và tại sao họ lại cho rằng Viên Vĩ Anh đang ở đó? Dù như vậy, nàng cũng để A Liên dịch dung thành mình, còn bản thân thì chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.
Một thân áo bào trắng chuyên tâm niệm Phật, ánh mắt nàng đăm đăm nhìn tượng Bồ Tát trước mặt. Từ ngày tin tức Viên Vĩ Anh gặp chuyện không may truyền về hoàng cung, Như Tiên đã dọn đến am ni cô, nàng thành tâm cầu nguyện mỗi ngày, chỉ mong người kia bình an vô sự.
Cái nắng nóng chiếu rọi lên mặt hồ, phản chiếu lại như một tấm gương lớn, một bóng người vừa phơi thảo dược trên nóc nhà, vừa lẩm bẩm hát những bài tình ca. Viên Vĩ Anh đã phơi xong mẻ thảo dược hôm qua mà Vân Hi mang về, sau khi ngâm sạch đi đất bùn, cô liền mang chúng rồi trèo lên thang gỗ để phơi chúng. Từ trên thang bước xuống, còn ba bước, Viên Vĩ Anh liền nhảy thẳng xuống đất cho tiếc kiệm thời gian.
"Ngươi cẩn thận đi chứ, nhảy nhót suốt ngày, lỡ bị làm sao thì sao?" Giọng nói nhẹ nhàng, dịu nhẹ như một giọt sương sớm mai tràn đầy sự tinh khiết, Vân Hi vừa bước đến khuôn viên nhà đã thấy Viên Vĩ Anh nhảy từ trên thang xuống.
Đưa tay đón lấy giỏ tre trên lưng Vân Hi, Viên Vĩ Anh mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ta lớn rồi, ngươi đừng cho ta là con nít ba tuổi chứ, có vài bậc thang thôi mà."
Búng một cái vào thẳng trán đối phương, nàng bước đến một bên ngồi xổm xuống rửa tay: "Nhìn xem ngươi giống người lớn chỗ nào?"
"Vậy nàng có muốn thử không, cùng ta làm chuyện mà chỉ có người lớn mới làm?" Viên Vĩ Anh bước đến bên cạnh Vân Hi, đưa tay đặt nhẹ lên cằm đối phương, nhếch môi cười, cặp chân mày nhướng lên nhìn thẳng vào mắt nàng.
Hai tai của Vân Hi đỏ bừng lên, từ nhỏ đến lớn nàng không có bằng hữu, càng không tiếp xúc với ai thân mật như vậy chứ đừng nói đến những câu nói lưu manh của Viên Vĩ Anh. Càng nhìn thấy sự ngại ngùng của mỹ nhân trước mặt, độ cong ở khoé môi Viên Vĩ Anh càng rõ hơn.
"Ấu trĩ." Vân Hi tỏ vẻ giận dữ hất tay Viên Vĩ Anh ra bước ba thành hai bước đi vào nhà, nhưng giọng nói run run đã bán đứng tâm tình chủ nhân của nó.
Những ngày sau đó cả hai người vẫn cùng nhau sinh hoạt thập phần hài hoà, có nhiều đêm chưa quen giấc không ngủ được, Viên Vĩ Anh vẫn hay suy nghĩ. Trong những hình ảnh chắp vá mà cô từng thấy của các nữ nhân kia, ai nấy đều ăn mặc rất sang trọng, cầu kì như những hình ảnh phi tần mà cô thường thấy trong phim truyền hình. Vậy mà khi xuyên qua, cô lại ở một đảo hoang với cuộc sống như một người dân thôn quê bình thường. Không có cung đình tranh quyền đoạt vị, cũng không có giang hồ xưng bá võ lâm, lại càng không có phép thuật tu tiên gì cả.
"Chíu chíu!" Viên Vĩ Anh ngồi trên giường, múa tay loạn xạ, cô chưởng chưởng chọt chọt vào không khí để xem coi mình có võ công gì không, chẳng hạn như Lục Mạch Thần Kiếm gì đó nhưng chẳng có gì cả.
Không ngủ được nên Viên Vĩ Anh đi dạo dọc ra bờ biển, cũng có nhiều đêm cô tự suy nghĩ, liệu quyết định đến đây có chính xác hay không, khi mà cô đánh đổi hết bạn bè cùng cuộc sống riêng của mình, chỉ để đến nơi đây sống một cuộc sống hoàn toàn xa lạ. Dù là vậy, Viên Vĩ Anh cũng rất vui vẻ với những ngày qua, những ngày sống cùng Vân Hi, một nữ nhân xinh đẹp, dịu dàng, lại còn có vẻ e ấp của nữ nhân cổ đại. Nếu là ở hiện đại, chắc chắn Viên Vĩ Anh sẽ tán tỉnh cho bằng được Vân Hi, rồi kết thúc bằng những hoạt động nóng bỏng trên giường. Nhưng giờ đây, qua nhiều ngày chung sống, Viên Vĩ Anh nhận ra Vân Hi quá lương thiện, nàng sẵn sàng cưu mang một người không có kí ức gì như cô, còn cùng sinh hoạt cùng làm việc với nhau.
Vân Hi là một hình mẫu nữ nhân cổ đại trong đầu Viên Vĩ Anh, nàng ấy ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cũng không có nhu cầu gì to tất, nàng ấy hài lòng với cuộc sống hiện tại. Nhưng với Viên Vĩ Anh, cuộc sống bây giờ quả thực là hơi nhàm chán với cô, không ít lần cô nhớ lại cuộc sống hiện đại đầy năng lượng của mình.
Ngồi bệt xuống bãi cát, Viên Vĩ Anh chống hai tay ra sau, ngắm nhìn hình cảnh biển đêm sâu thẩm.
"Ngươi không ngủ được sao?"
Phần cát bên cạnh bị lún đi, Viên Vĩ Anh ngước mắt lên nhìn Vân Hi đang ngồi xuống cạnh mình. Ban đêm nhiệt độ giảm thấp, ngay bờ biển gió lại càng mạnh hơn, Vân Hi dùng hai tay ôm lấy đầu gối, cũng bắt đầu đưa mắt nhìn ra biển giống như Viên Vĩ Anh. Một chiếc áo ngoài khoác lên đôi vai thon gọn của Vân Hi, Viên Vĩ Anh đứng dậy, chìa tay ra.
"Về thôi, gió lạnh lắm." Vân Hi mỉm cười đặt tay mình lên tay Viên Vĩ Anh, cô nắm lấy kéo nàng lên, trong vô thức cả hai quên mất rút tay về, cứ nắm lấy tay đối phương mà đi về.
"Ngươi nhớ gia đình của mình sao?" Vân Hi xoay mặt về phía Viên Vĩ Anh, ngắm nhìn đường nét trên gương mặt của cô.
Viên Vĩ Anh lắc đầu, cô chỉ bảo là mình bỗng nhiên khó ngủ bình thường thôi, không có chuyện gì cả. Lúc này đây, Viên Vĩ Anh mới nhận ra cô vẫn còn nắm lấy tay Vân Hi, cô liền buông tay ra: "Xin lỗi ta không để ý."
"Có gì đâu chứ, chúng ta đều là nữ nhân mà." Vân Hi tiếp tục đi về phía trước, nàng không muốn Viên Vĩ Anh thấy gương mặt đã nóng bừng lên của mình, khi vừa mới được kéo lên, Vân Hi đã luôn để ý Viên Vĩ Anh không buông mình ra, mà không rõ vì sao, Vân Hi cũng rất thích cảm giác ấm áp mà người kia mang lại, có lẽ là từ nhỏ đến lớn nàng không có bạn bè hay là tỉ muội gì cả, nên đặc biệt thấy thân thiết với cô. Truyện Đoản Văn
Viên Vĩ Anh chậm lại một nhịp, khó xử thở ra một hơi, đây là trường hợp cô e dè nhất, tiếp xúc với gái thẳng rồi họ cứ vô tình thân mật với mình, làm cô thấy hơi khó xử. Né tránh thì có vẻ mình ghét bỏ họ, thân mật quá thì lỡ họ biết được cô cong thì lại có suy nghĩ mình lợi dụng họ mới chết. Lúc còn học ở trường sơ trung, Viên Vĩ Anh đã gặp trường hợp này rất nhiều lần, nên là sau đó, cô luôn công khai xu hướng tính dục của mình.
Hết chương 45