Nghĩ đến hàn mâu của Hiên Vương, Lộ Nhi thở dài, tại sao nàng lại rơi xuống phủ của hắn, nếu như đổi đến chỗ khác, bọn họ sẽ không quen biết, sẽ không gặp nhau ——
Ít ra trong lòng của nàng, cha của Bảo Bảo rất tốt, là rất yêu rất yêu nàng cùng Bảo Bảo.
Chẳng qua là trên đời này không có nếu như, cho tới bây giờ cũng chưa từng có nếu như.
“Lộ Nhi, ta. . . . . . Quên đi, về sau nàng muốn ăn cái gì thì nói với ta, ta đưa cho nàng có được không?”
Thu hồi bạc, tay hắn có chút cứng ngắc, bây giờ hắn thật sự vì nữ tử này mà đau lòng, rất đau lòng rất đau lòng.
Nữ tử này, kiên cường và hoạt bát, ôn nhu mà không đánh mất cá tính của mình, nàng là chói mắt như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không thích mình!
Lộ Nhi, nàng. . . . . .
Nàng thương hắn không?
Bỗng nhiên hắn rất muốn hỏi mặc dù hắn không có tư cách này!
“Tốt. Có điều ngươi phải cẩn thận một chút a, không được để cho Vương gia dã man kia phát hiện. . . . . .”
Lộ Nhi le lưỡi, như vậy cũng tốt. Một trăm lượng lần trước là phí tin tức, lần này hắn vô duyên vô cớ ình bạc, cảm giác thế nào có điểm giống. . . . . .
Có điểm giống như hôm đó?
Nàng là nợ tiền, cần tiền, nhưng lại không thể cầm tiền như vậy được. Người khác bỗng dưng cho nàng ngân phiếu, trong lòng của nàng sẽ rất bất an.
“Được”
“Một lời đã định?”
“Một lời đã định!”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay út, ngón giữa vẫn có thể cảm giác được ấm áp của nàng, thậm chí mang theo một chút xíu lưu luyến.
Nhưng Lộ Nhi đã sớm tránh ra. Nàng đã ăn uống no đủ, tùy ý ở trên đường đi dạo, nhìn chợ phố phồn hoa, nàng bỗng nhiên muốn rơi lệ:
“Aiz!”
“Sao vậy?”
Không biết bắt đầu từ khi nào, trong lời nói của hắn đã không còn tùy ý như trước mà lại dè dặt hỏi làm cho Lộ Nhi cũng cảm thấy có chút không quen.
“Không sao, chẳng qua là không biết lần này trở về, phải tới lúc nào mới có thể trở ra.”