Thời gian tới nơi này mặc dù không tính là quá dài nhưng Lộ Nhi cũng biết cách xưng hô ở cổ đại, đặc biệt là trong Vương phủ.
Chỉ có Vương phi của Vương gia, Sườn phi là chủ tử chính nhi bát kinh**, xưng là phi.
**làm ra vẻ nghiêm túc, đứng đắn. Ở câu này ý nói là chủ tử chính đáng, được chấp nhận chính thức.
Thấp hơn nữa là ái thiếp, bọn họ xưng là phu nhân, cuối cùng những người không được sủng ái chính là di phu nhân . . . . . .
Mà hôm nay, quản gia gọi nàng như vậy, chẳng lẽ là ý của Vương gia?
Nàng là thị thiếp hắn sủng ái sao?
Thị thiếp, nghĩ đến cái này tên, trong lòng Lộ Nhi liền cảm thấy chua xót ——
Thị thiếp, thậm chí ngay cả thiếp cũng không bằng!
Tại sao?
Hiên Vương, trong lòng của ngươi, ta giống các nàng sao?
Tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Ánh mắt mờ mịt, nụ cười miễn cưỡng trên mặt Lộ Nhi đã không còn, nàng lạnh nhạt, trầm giọng nói:
“Ta nói, hiện tại không cần!”
Nàng tình nguyện để bọn họ tiếp tục gọi nàng là tiểu thư hoặc là cô nương, cũng không muốn nghe tiếng phu nhân chói tai này!
Đối mặt với việc Lộ Nhi đột nhiên tức giận,Chuquản gia cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng Lộ Nhi đã nói như vậy, ông cũng không tiện khuyên nhủ cái gì.
“Phu nhân, vậy lão nô trước hết cáo lui. Phu nhân muốn ăn gì, có thể bảo Đan nhi cô nương ra ngoài nói một tiếng. . . . . . . . . . . .”
Nhìn ông ấy rời đi, Lộ Nhi mới cúi đầu xuống, Đan nhi sợ hãi đi tới đây, thấp giọng nói:
“Phu nhân, thật xin lỗi. . . . . .”
Là nàng quá khẩn trương, mới vừa rồi thiếu chút nữa hại chết tiểu thư!
Có điều tiểu thư phản ứng cũng thật nhanh nhẹn, nàng còn tưởng rằng Vương gia sẽ trừng phạt nàng.
“Đan nhi, tại sao vừa nãy em lại nói như vậy?”
Đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi Vương gia đi, nàng vẫn chưa chủ động hỏi Đan nhi !
Không phải là nàng không muốn hỏi, mà là nàng đang trốn tránh, trốn tránh sự thật có thể rất kinh khủng này!
“Phu nhân, em. . . . . . em chỉ là lo lắng cho phu nhân. . . . . .”