Làm sao bây giờ? Nói cho Hiên Vương? Nhờ Khánh Vương giúp đỡ?
Hình như đều không được! Nếu nàng nói, bọn họ có tin hay không?
Chắc là không, hơn nữa còn hỏi nàng lấy tin tức từ đâu, đến lúc đó. . . . . .
Haiz, làm sao đây? Buồn bực chết rồi!
Nàng đứng lên, đi đi lại lại, nha đầu Đan nhi cũng không biết đi nơi nào.
“Lộ Nhi cô nương, cô ở trong phòng sao?”
Một giọng nói rất ôn hòa, từ ngoài phòng truyền vào, Lộ Nhi nhăn mày:
Trong vương phủ này, rốt cuộc có để cho người ta sống yên ổn hay không!
Một người vừa mới đi, lại một người khác tới, nàng. . . . . .
Mệnh của nàng cứ khổ như vậy sao?
Nhưng lần này thì tốt hơn, cuối cùng không phải là Vương gia hay sát thủ, đổi thành nữ nhân của Vương gia, không thể thiếu được màn tranh giành tình nhân . . . . . .
“Lộ Nhi cô nương, cô đang nghỉ ngơi sao. . . . . .”
Người tới là Hương Linh, nàng tiêu sái đi vào, trên mặt mang nụ cười dịu dàng.
Gương mặt này so với Ngọc Hà thì cảm thấy thoải mái hơn.
Có điều ngay từ lúc đầu Lộ Nhi và nàng ta chưa từng qua lại, tại sao nàng ta đột nhiên đến tìm mình?
Nhưng nhìn ánh mắt của nàng ta tương đối ôn hòa, nụ cười trên mặt cũng tương đối rực rỡ, không phải là tới đây thị uy mới đúng!
“A, là Hương Linh, làm sao cô lại tới đây?”
Lộ Nhi gọi thẳng tên nàng ta, nàng cũng không cần khách khí, dù sao hai người không thù không oán, thật ra nàng ta cũng chưa từng cố ý làm khó mình!
“Lộ Nhi cô nương, gần đây hài tử có khỏe không? Trong khoảng thời gian này, chuyện tình trong phủ cũng tương đối nhiều, ta vẫn luôn không có thời gian sang đây thăm cô. . . . . .”
Trong lúc nói chuyện, hai mắt nàng ta quan sát đồ đạc trong phòng Lộ Nhi, thở dài nói:
“Lộ Nhi cô nương, cô xem Vương gia cũng thật là, tại sao có thể để cho cô nương ở một nơi như thế này? Cô nói Vương gia ngài ấy. . . . . .”