“Đây là. . . . . .”
Nhìn bóng lưng đã đi xa, Hiên Vương đổ ra một viên thuốc. Viên thuốc không phải là rất lớn, giống như hạt đậu nành nhỏ, màu đỏ tươi như máu.
Hắn vội vàng mở miệng Lộ Nhi, cẩn thận đem thuốc đưa vào, sau đó bưng tới chén nước cho Lộ Nhi uống vài ngụm.
Động tác kia, cực kỳ ôn nhu, cực kỳ cẩn thận, cũng cực kỳ khẩn trương!
Nói đến Lộ Nhi, sau khi té xỉu lại cảm giác mơ mơ màng màng, chợt nhìn thấy mẹ của mình.
A, là ở trong nhà rồi, nơi này là ngôi nhà quen thuộc của nàng.
“Mẹ. . . . . .”
Thấy mẹ, nàng vui vẻ kêu một tiếng, mà mẹ nàng đang mơ mơ màng màng chợp mắt, cư nhiên ngẩng đầu lên, thấy trước mắt là nàng, cao hứng chạy tới đây. . . . . .