Hiên Vương chợt nhớ tới, lúc ấy trước khi hôn mê Lộ Nhi có nói như vậy, nàng nói bậc thang có vấn đề, nhưng lúc ấy. . . . . .
Lúc ấy tâm tư của hắn vẫn luôn đặt trên người Lộ Nhi. Nàng và hài tử chưa tỉnh lại, hắn làm sao có thể có tâm tư trông nom chuyện khác?
Bọn họ một là hài tử của hắn, một là hắn. . . . . .
Bọn họ gặp nguy hiểm, hắn làm sao có thể có tâm tư đi trông nom chuyện khác?
“Lộ Nhi, ta tin tưởng nàng, ta sẽ cho người đi điều tra. Đúng rồi, nàng có thể có chuyện gì gạt ta?”
Trong mắt lóe lên một tia chăm chú, hắn nghĩ tới Cô Ưng, nghĩ tới thái độ Cô Ưng đối với Lộ Nhi.
Cô Ưng, mặc dù đối với hắn không phải là rất hiểu rõ, nhưng hắn là một người kiêu ngạo cỡ nào, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói hắn qua lại với nữ tử nào.
Nhưng hắn đối với Lộ Nhi. . . . . . Hiên Vương lúc ấy cũng cảm giác được Cô Ưng lo lắng, cho nên hắn phỏng đoán, quan hệ của bọn họ chắc cũng là không đơn giản.
“Haiz, Vương gia, chuyện ta gạt chàng, rất nhiều. Chàng có muốn nghe một chút?”
Bất nhã ngáp một cái, Lộ Nhi dường như tùy ý hỏi.
Thuốc kia không phải là thuốc ngủ chứ, làm sao ăn vào đã cảm thấy có chút mệt nhọc? Nói không chừng thật sự là thuốc ngủ, là thuốc ngủ phiên bản cổ đại!
Lộ Nhi thầm thì, có điều không nói ra tiếng.
Cũng thật may là nàng không nói ra, bằng không, Hiên Vương và Cô Ưng nghe thấy, đoán chừng sẽ hộc máu mất.
“Lộ Nhi, nàng cũng biết thuốc nàng vừa ăn là ai mang đến ?”
Hiên Vương thở dài, thân thể nàng bây giờ yếu đuối, có lẽ hắn nên hỏi chuyện này vào lúc khác.
Nhưng chuyện này giấu ở trong long làm cho hắn mất ăn mất ngủ, hắn lại không thể lên tiếng hỏi cho rõ!
Vừa nghĩ tới Cô Ưng, sát thủ lãnh khốc tuyệt tình, tâm của hắn làm sao có thể buông lỏng. . . . . .
Người kia sẽ không dễ dàng đối xử tốt như vậy. Hắn chính là sát nhân, lúc nào thì chuyển sang cứu người?
Huống chi, thời gian Lộ Nhi tới bên này cũng không phải là rất dài, căn cứ theo lời của nàng, ở chỗ này nàng không có người quen mới đúng.