Thân thể Lộ Nhi cứng đờ, muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng người mang thai lúc này đã không còn linh hoạt như xưa rồi.
Tuy nhiên nghe được lời nói của Hiên Vương mang ý cưng chiều, lòng của nàng thấy ấm áp hơn nhiều.
“Vương gia, sao chàng tới đây?”
Ô ô, nàng tưởng rằng buổi tối hắn mới trở về, nhưng ai có thể nghĩ đến hắn về sớm như vậy chứ?
Thậm chí bây giờ cũng chưa đến giờ ăn sáng.
“Lo lắng cho nàng, nên ta về sớm. . . . . .”
Hiên Vương không giấu giếm, hắn thật sự lo lắng cho nàng nên mới vội vội vàng vàng trở về như vậy.
“Vương gia, không nghĩ tới nơi này có suối nguồn a. . . . . .”
Luôn là cảm giác, suối nguồn là một thứ rất thần bí, thật ra nàng cũng chỉ nhìn thấy ở công viên, nhưng nghe nói phần lớn đều là nhân tạo.
Mà ở nơi này, ở trong vườn này, có thể thấy dòng suối như vậy, hơn nữa còn là tự nhiên tinh khiết, cảm giác thật đúng là ngạc nhiên. . . . . .
“Lúc ấy ta cũng không nghĩ tới, nhưng lúc đào cái hồ kia, bọn họ nói có suối rồi, có lẽ cứ để một dòng nước nhỏ ở đó, lúc ấy ta cũng cảm thấy có chút khó tưởng tượng? Lộ Nhi, nàng thích không? Thật ra ta nghĩ đến việc dẫn nước vào hồ, nhưng có nó rồi nên không cần dẫn nước vào. . . . . .”
Hiên Vương ôn nhu nói, Lộ Nhi lại vui vẻ cười:
“Nước trong như vậy, ta muốn đưa tay thử một chút. Không biết có phải là nước suối lành lạnh, man mát hay không. . . . . .”
Ở trong trí nhớ của nàng, nước suối hẳn là như vậy chứ?
“Nàng a. . . . . . Lộ Nhi, nàng chưa khỏe, dĩ nhiên không thể đi xuống. Nhưng nếu nàng muốn, ta sẽ lấy lên cho. . . . . .”
Hiên Vương cưng chiều quệt mũi Lộ Nhi, hắn rất thích nàng đơn thuần, không có bất cứ tâm kế nào như vậy, giống như hòn ngọc thô chưa được mài dũa chạm trổ, làm cho người ta không thể rời mắt.