“Hiên nhi, con xem ta giống hạng người như vậy sao?”
Vẻ mặt Hoàng thái hậu nghiêm nghị nhưng đáy mắt lại khó nén ý cười.
“Con thử nhìn một chút, ừm, mẫu hậu, con cảm giác rất giống. . . . . . Ha ha”
Nhìn Hoàng thái hậu sắp nổi giận, Hiên Vương ha ha cười lớn, hắn một phen bắt được tay Lộ Nhi, vội vàng nói:
“Mẫu hậu, Lộ Nhi cũng mệt mỏi rồi, con nghĩ nên để nàng về. . . . . .”
Lộ Nhi có chút im lặng, nàng không nghĩ tới quan hệ giữa Hiên Vương và Hoàng thái hậu sẽ tốt như vậy! Càng không nghĩ đến, đối với chuyện kia Hiên Vương không để ý như vậy.
“Lộ Nhi, sao vậy? Có phải mẫu hậu khuyên răn nàng hay không?”
Không ngồi kiệu mềm mại, Hiên Vương nói muốn dẫn Lộ Nhi đi dạo trong cung một chút, nàng cũng không cự tuyệt, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên:
“Làm sao lại thế? Vương gia nói đùa. . . . . .”
“Nhưng, làm sao ta có cảm giác nàng mất hứng. . . . . .”
Hiên Vương nhăn mày, có lẽ Lộ Nhi vẫn có chút lo lắng? Người bình thường thấy Hoàng thái hậu, sẽ không nhịn được mà cảm thấy lo lắng.
Thật ra thì, bọn họ nhìn thấy hắn cũng sẽ lo lắng, người ngoài nói hắn là băng sơn, hắn cũng là biết người khác gọi hắn là gì.
“Vương gia, chàng đa tâm. Lộ Nhi rất tốt, chẳng qua là có chút mệt mỏi!”
Hiên Vương nắm chặt tay Lộ Nhi, vừa vặn đụng phải chiếc vòng trên tay nàng, hắn nâng tay Lộ Nhi lên, thấy vòng tay, lộ vẻ mặt vui mừng:
“Lộ Nhi nàng nhìn, ta biết mẫu hậu sẽ thích nàng. Vòng tay này là Phụ hoàng ban cho người, người đã mang theo rất nhiều năm rồi, vẫn luôn thích. . . . . .”
Rất nhiều năm rồi? Không ngờ bà ấy giao đồ vật mang theo nhiều năm ình, nhưng. . . . . .
Nhưng Hoàng thái hậu cũng đã nói, nói rằng muốn đưa mình rời đi. . . . . .
Chẳng lẽ, cái vòng tay này, chính là truyền cho hài tử gì đó?
Bà ấy đã sớm quyết định muốn đưa mình đi, cho nên mới lấy cái này vòng tay để nhắc nhở?
Nhưng. . . . . .
Tại sao?