Nói rằng không giận nàng, nhưng Lộ Nhi . . . . . .
“Ta. . . . . . Vương gia, ta mệt mỏi, chúng ta trở về thôi!”
Nàng không muốn nói, nàng thật không có chuyện gì, là Vương gia đa tâm.
“Nàng không nói sao? Vậy ta tìm Hoàng thái hậu hỏi thử!”
Chợt buông Lộ Nhi ra, Hiên Vương quay đầu định rời đi dọa Lộ Nhi sợ đến nỗi vội vươn tay ra, nắm chặt cánh tay Hiên Vương:
“Vương gia, thật sự không có gì. Ta muốn về nhà, chúng ta về nhà được không?”
Nơi này là hoàng cung, bọn họ đang ở trong cung, ai biết chỗ tối có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ chứ?
Nàng không muốn trở thành đối tượng để người ta bình luận, tuyệt đối không muốn!
“Lộ Nhi. . . . . . Được rồi!”
Lẽ ra hắn sẽ không thỏa hiệp, nhưng thấy vẻ mặt Lộ Nhi thật sự mệt mỏi.
Mà gương mặt Lộ Nhi cũng mang theo chút uể oải, nàng còn nói phải về nhà, trở về nhà của bọn họ!
Nghe được chữ “nhà”, nhiều lời hơn nữa hắn cũng đều nuốt xuống, thôi, trở về hỏi tiếp vậy!
Trên mặt vẫn không vui vẻ gì nhưng Hiên Vương lại nhẹ nhàng cầm tay Lộ Nhi, dọc theo đường đi không còn hỏi tới chuyện này nữa.
Một buổi chiều, trôi qua mơ mơ màng màng, trong lòng Lộ Nhi luôn luôn nghĩ tới lời Hoàng thái hậu, nghĩ đến lời bà ấy nói, sẽ an bài hết mọi chuyện!
Không biết công chúa kia lúc nào sẽ tới đây, Hoàng thái hậu để cho nàng rời đi, hẳn là trước khi công chúa đến kinh thành?
Bà ấy sẽ đưa mình tới chỗ nào?
Nàng có thể trốn được sao? Hiên Vương nói, trong viện này đã bố trí đầy đủ thủ vệ, những sát thủ kia khó có thể đắc thủ.
Nhưng rời đi nơi này? Hiên Vương không còn bên cạnh mình, bọn họ vẫn sẽ đuổi giết sao?
Hẳn là như vậy? Bọn họ đã nhận bạc, làm sao có thể trả lại chứ?
Haiz, thật đúng là buồn bực, nàng nên làm cái gì bây giờ? Người nào mới có thể cứu nàng?
Nếu như không có người đuổi giết nàng, nàng không sợ phải ra ngoài một mình, dù sao nàng không phải là Đại tiểu thư cổ đại cửa lớn không ra cửa trong không vào.