Nhưng bây giờ khác xưa rồi, nàng đi ra ngoài có thể sẽ bị giết chết, chỗ ở Hoàng thái hậu an bài sẽ an toàn sao?
Cô Ưng, chợt nghĩ đến nam tử lạnh lùng đó, không biết hắn còn có thể xuất hiện không?
Nếu như gặp lại hắn, nàng sẽ hỏi hắn thử xem, hắn là một sát thủ, sẽ biết chỗ nào an toàn nhất!
Nhưng. . . . . .
Nhưng Hiên Vương. . . . . .
Nghĩ đến sau này có thể vĩnh viễn không nhìn thấy hắn, tâm đột nhiên cảm giác có chút đau, có chút khó chịu!
Hiên Vương, hiện tại hắn không biết, không biết nàng muốn đi!
Vòng tay trên cổ tay vẫn rất ôn nhuận, thật sự không lạnh mà là rất ấm.
Nhưng cảm giác âm ấm kia dường như không ngừng nhắc nhở Lộ Nhi những lời nói của Hoàng thái hậu, cũng không thể làm ấm áp trái tim phiền não, lạnh như băng của nàng.
Hoàng thái hậu, đây chính là mục đích của người sao?
Bỗng nhiên nàng rất ghét loại cảm giác này!
Ô ô, đều do cái vòng ngọc này, không quan tâm nó quý báu thế nào, nàng không muốn đeo, tháo ra có được hay không?
Lộ Nhi khẽ cắn răng, là báu vật quý báu nhất của Hoàng thái hậu thì như thế nào?
Đó là tiên hoàng tặng cho bà ấy, đối với bà ấy thật quý báu, nhưng đối với Lộ Nhi, ý nghĩa gì cũng không có!
Hừ, nàng không chịu nổi, không cần, cái gì cũng không cần!
Có vòng tay hay không, mình cũng không quan tâm!
Không biết là bởi vì gấp gáp hay là vì cái gì, khi đeo vòng tay thì rất dễ dàng nhưng khi tháo ra tại sao lại khó khăn như vậy chứ!
“Lộ Nhi, nàng đang làm gì vậy?”
Hiên Vương trở lại, vừa hay nhìn thấy Lộ Nhi đang liều mạng tháo vòng tay ra, hắn cuống quít đè tay Lộ Nhi lại, không vui hỏi.
“Ta. . . . . . Ta không có thói quen. . . . . . Không có thói quen mang đồ trang sức trên tay. . . . . .”
Ánh mắt nàng không tự chủ tránh né, đúng vậy, nàng rất ít khi mang đồ trang sức, vòng tay, dây chuyền, vân vân, đều rất ít khi mang!
“Lộ Nhi, nàng nói dối!”