Hoàng huynh, huynh đã từng yêu thích, thương yêu muội biết bao, nhưng khi nữ nhân của huynh gặp nạn, người huynh hy sinh, vẫn là muội!
Lộ Châu, nữ tử may mắn, may mắn khiến cho nàng ghen tỵ.
Thật ra thì nàng và Lộ Châu cũng không phải là rất thân, nhưng đã gặp mặt vài lần, biết hoàng huynh rất thích nữ tử kia!
Nàng ta rất may mắn?
Có thể được hoàng huynh quan tâm như vậy, cũng coi là phúc phận tu luyện ba đời.
Mặc dù là vì hài tử trong bụng, nàng ta cũng đủ hạnh phúc.
“Tiểu Mê, lời của điện hạ ngươi nhớ sao?”
Tiểu Mê, cũng là người hoàng huynh an bài, muốn đưa đến bên người Lộ Châu, người luôn bên cạnh chăm sóc Lộ Châu.
Mà hoàng huynh, đoán chừng rất nhanh sẽ đến đây!
Hắn nói, nữ nhân của hắn, hắn muốn đích thân đón nàng về!
“Công chúa, nô tỳ nhớ!”
Tiểu Mê hơi cúi đầu, nàng là nô tỳ bên người nương nương, đây là tín nhiệm của điện hạ đối với nàng.
“Hiện tại ta cũng thật tò mò, Tiểu Mê, đều nói nàng mất trí nhớ, ngươi nói khi nàng nhìn thấy ngươi, có thể nhớ tới chuyện gì hay không?”
Tiểu Mê, cũng là một trong những nha hoàn của Lộ Châu, điện hạ phái tới chăm sóc Lộ Châu, một nha đầu có võ công cũng không phải là rất kém cỏi.
“Nô tỳ. . . . . . Công chúa, nô tỳ không biết!”
Tiểu Mê khó xử nhăn mày, tại sao nương nương lại mất trí nhớ chứ? Nàng vẫn không rõ lắm!
“Ha ha, ngươi chỉ cần nhớ, nếu như nàng thật sự không biết ngươi, không nên lộ ra sơ hở gì là tốt!”
Đây cũng là dặn dò của hoàng huynh. Nàng không hiểu, nếu hoàng huynh yêu Lộ Châu, thậm chí còn muốn Lộ Châu trở lại, tại sao không thể nói thật với Lộ Châu chứ?
Chưa kịp nghỉ ngơi, đoàn người bọn họ trực tiếp tiến cung, trong lòng công chúa có chút sợ hãi, nâng lên đôi mắt sáng, người đầu tiên nhìn thấy lại là một mỹ nam lạnh lùng làm cho người ta không thể rời mắt. . . . . .