Hắn, một thân y phục huyền thanh (xanh đen), một mái tóc đen như mực, vãn lên cẩn thận tỉ mỉ, mày kiếm mắt sáng, gương mặt lạnh lùng như băng, giống như hồ băng ngàn năm không đổi. . . . . .
Bên cạnh hắn, là một nam tử thân bạch y, bộ dạng hắn cũng tuấn mỹ như vậy, nhưng gương mặt có thêm nụ cười đùa cợt bất kính.
“Ngài là Hiên Vương, Hiên Vương lãnh nhược băng sương** trong truyền thuyết; ngài là Khánh Vương, Khánh Vương thích chơi hoa?
**người lạnh lùng băng giá không để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Văn Văn nhàn nhạt cười một tiếng, không nghĩ tới hoàng huynh nói không sai, bọn họ đều là người tuấn tú lịch sự!
“Công chúa đi đường vất vả mệt mỏi, cũng đã mệt nhọc, hay là trước tiên nghỉ ngơi một chút. Buổi tối có dạ tiệc đón tiếp, đến lúc đó sẽ có người đến mời công chúa!”
Hiên Vương lạnh lùng nói, trên mặt không có chút vui vẻ nào, thanh âm cũng không có cảm xúc, giống như là làm theo lễ phép!
Nhưng nói đi thì phải nói lại, công chúa tới đây bái phỏng, hoàng thượng để cho hai Vương gia tự mình nghênh đón, cũng coi như là giữ thể diện cho Đại Hướng quốc.
Nghĩ đến điểm này, Văn Văn cười khéo:
“Làm phiền Vương gia quan tâm. . . . . .”
Tự mình đưa công chúa đến viện đã chuẩn bị từ trước, hai người trở về, chuẩn bị đi báo cáo cho Hoàng thượng.
“Tam ca, đệ chợt nghĩ đến có chút việc chưa làm, nếu không huynh đến chỗ hoàng huynh trước, đệ đi về trước một lát?”
Đi vài bước, Khánh Vương đột nhiên cảm giác được có chút bất an, hắn vội vàng cười hì hì nói.
“Đệ ấy, luôn là như vậy! Quên đi, ta nói với Hoàng thượng một câu!”
Hiên Vương bất đắc dĩ cười một tiếng, nếu như không phải bởi vì chuyện của Lộ Nhi, hắn và Khánh Vương vẫn sẽ là bạn tốt, huynh đệ tốt!
Nhưng kể từ lần đó, sau khi hắn và Khánh Vương nói chuyện, Khánh Vương không đi tìm Lộ Nhi nữa, hắn cũng yên lòng.
“Cám ơn Tam ca, cám ơn. . . . . .”