Lần trước cùng Hiên Vương tiến cung, bọn họ cũng không có hành động gì với Lộ Nhi, cũng không có xuất thủ.
Nhưng bây giờ, lần này, nàng không ở cùng Hiên Vương, bọn họ liền. . . . . .
“A. . . . . .”
Một tiếng thét kinh hãi, nha đầu nắm tay Lộ Nhi ngẩn ra, nàng ta bất an nhíu mày, thấp giọng nói:
“Cô nương, chúng ta đi ra ngoài. . . . . .”
Hắn bị thương sao?
Thanh âm vừa rồi là của Ngô ca, thị vệ đánh xe, võ công rất cao.
“Ừ !”
Lộ Nhi cũng hiểu, tình hình bên ngoài chỉ sợ không lạc quan, nàng muốn đi ra ngoài xem thử, ở trong xe chưa chắc sẽ an toàn.
Đẩy màn xe ra, nha đầu ôm nàng bay ra ngoài, lại thấy bên ngoài có hơn mười hắc y nhân vây quanh phu xe.
Hắn đã bị thương, trên cánh tay máu chảy đầm đìa, nhưng hắn vẫn ngoan cường đấu với bọn họ.
Thấy hai người Lộ Nhi ra ngoài, có bốn người lui ra, một người trong đó cười nói:
“Chính là nàng, mặc dù bộ dạng không giống lắm, nhưng. . . . . .”
Một người khác cũng ha ha cười nói:
“Ngươi xem cái bụng bự này, không sai được. . . . . .”
“Nương nương a, nữ nhân kia thật biến thái, trực tiếp một đao cho xong chuyện, tại sao phải phiền toái như vậy?”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu, người thị vệ kia đã không địch lại, bọn họ đã sớm không xem hai nữ nhân này ra gì rồi!
Hai nữ nhân mà thôi, đối với bọn họ mà nói chẳng phải là một đĩa đồ ăn?
“Các ngươi muốn làm gì?”
Nha đầu nắm chặt tay, Ngô ca không đánh lại được, vậy thì nàng càng không chắc!
Nhưng cô nương này, là Hoàng thái hậu tự mình phó thác, vạn lần không thể xảy ra nguy hiểm gì!
“Ha ha, ha ha. . . . . . Vốn là chúng ta nghĩ tới chỉ bắt nàng là được. . . . . .nhưng bây giờ thì sao? Tiểu nha đầu, nàng thật hợp khẩu vị của đại gia ta, cho nên. . . . . .”
Hai mắt bỉ ổi nhìn tới đây, nha đầu nhướng mày, cười lạnh nói:
“Làm sao. . . . . .”