“Túc nhi, mau dẫn cô nương đi. . . . . muội không phải là đối thủ của bọn họ. . . . . .”
Vết thương trên người thị vệ càng ngày càng nhiều, hắn vội vàng kêu.
Nhưng vừa lúc nói chuyện, lại có một đao chém tới trên người hắn, thậm chí Lộ Nhi chưa kịp nhìn kỹ, một cánh tay đã rơi xuống đất, máu tươi đầm đìa, ngón tay vẫn đang động. . . . . .
“A. . . . . .”
Khiếp sợ che miệng lại, Lộ Nhi chỉ cảm thấy người trước mắt chợt lóe, nha đầu kia bỏ lại nàng, giống như mũi tên rời dây cung bay về phía bọn chúng.
Mà những hắc y nhân này, có mấy người đi đối phó nha đầu, vậy mà nàng ta không tránh, cứ như vậy trơ mắt chết trước mặt người nọ!
“Túc nhi. . . . . .”
Thị vệ khiếp sợ quay đầu, tay cầm kiếm liều mạng vung ra ngoài, rất nhanh đã ngã trên mặt đất, không nhúc nhích . . . . . .
“A. . . . . .”
Lộ Nhi che miệng, không nghĩ tới tính mạng con người lại yếu đuối như thế, trong nháy mắt, hai nguời cứ như vậy mà chết trước mặt nàng!
Nàng nhìn bọn họ chết đi, nhưng lại không thể làm gì!
Nàng nhìn bọn họ giãy giụa, nhưng cái gì cũng không giúp được!
Tại sao?
Sinh mạng con người sao lại mỏng manh như vậy?
Tiền là cái gì?
Tiền thật sự có thể mua được hết thảy sao?
Nước mắt, ánh mắt nàng như sương mù, mà những hắc y nhân kia thấy hai người đó tắt thở, liền đi về phía Lộ Nhi, đem nàng vây ở giữa, nhưng cũng không vội ra tay!
Bọn họ giống như không vội vàng!
Lộ Nhi cười khổ một tiếng, quay đầu nhìn xung quanh, nơi này là trong núi, quanh đây không có nhiều người!
Không đúng, căn bản là không thấy được một bóng người !
“Mục tiêu của các ngươi là ta, tại sao phải giết bọn họ?”
Một vấn đề rất ngu ngốc, nhưng Lộ Nhi vẫn hỏi.
“Nữ nhân, ngươi cho là vì sao? Bọn họ là vật cản tài lộ của gia, dĩ nhiên cũng chỉ có một con đường chết!”