Một người trong đó ha ha cười, một người khác nói:
“Đại ca, đừng nói nhảm với nàng ta. Nữ nhân này không có võ công, trước lấy hài tử ra đã!”
“Lão tam, như vậy có được không? Nếu không giết nàng trước, không giết nàng mà đã lấy hài tử, có chút tàn nhẫn. . . . . .”
“Cái gì tàn nhẫn hay không tàn nhẫn? Nàng ta đã đặc biệt dặn dò, phải mổ bụng sống. . . . . .”
Còn sống để mổ bụng?
Lộ Nhi bắt đầu run rẩy, không trách được hiện tại bọn họ không giết mình, thì ra là, thì ra là vì vậy. . . . . .
Không, bọn họ tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Con của nàng, đã rất lớn? Rất nhanh, đoán chừng rất nhanh sắp ra đời . . . . . .
Lộ Nhi run rẩy lui về phía sau, mà mỗi một người bọn chúng đều vui vẻ cười lớn, dường như rất thích thú bộ dạng khiếp sợ của Lộ Nhi!
Có thể lui đến chỗ nào, sau lưng cũng là người của bọn chúng, thậm chí có người trong bọn chúng buông vũ khí trong tay, một phen đưa tay ngắt nhéo eo Lộ Nhi . . . . . .
“Ha ha, mặc dù là bụng lớn, nhưng nữ nhân này, dáng dấp cũng coi như đẹp mắt, nếu không. . . . . . Để cho gia trước. . . . . .”
“A. . . . . .” một tiếng, tay của người kia đã bị chặt rơi trên mặt đất, đã không thấy bóng dáng Lộ Nhi, đang lúc mọi người hoảng hốt, đã nhanh chóng thối lui mười trượng.
“Thị Huyết Thập Lục Sát, lá gan cũng không nhỏ. . . . . .”
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, giọng nói quen thuộc, Lộ Nhi chỉ cảm thấy hốc mắt ươn ướt, hắn tới, là hắn tới cứu mình sao?
“Ngươi là ai. . . . . .”
Câu hỏi rơi vào khoảng không, một trong những hắc y nhân thầm kêu một tiếng không tốt!
Hắn vội vàng bế khí, ngồi xuống vận công, mới phát hiện công lực trên người làm thế nào cũng không tản ra được!
“Hừ, dám động đến nữ nhân của Gia, các ngươi chán sống rồi!”
Người nọ cười lạnh một tiếng, ánh mắt liếc về phía Lộ Nhi, thấp giọng nói:
“Ta đã cảnh cáo cô bao nhiêu lần, tại sao cô luôn bất cẩn như vậy?”